---
Kể từ hôm thi xếp lớp, mỗi đêm của Lý Nhã Ý đều chìm trong ác mộng. Không phải là những giấc mơ kinh dị thông thường, mà là... buổi đám cưới kỳ lạ ấy cứ lặp đi lặp lại. Mọi thứ trong mơ đều rõ nét đến mức cô có cảm giác như bản thân thật sự đang bước vào lễ đường, như đang sống một tương lai không rõ thật hay giả.
Cô tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Tim đập loạn nhịp:
"Sao cứ là giấc mơ đó... rốt cuộc là có ý gì chứ?"
---
Rồi ngày công bố kết quả xếp lớp cũng đến.
Lý Nhã Ý có mặt tại trường từ rất sớm. Trên hành lang dài, bảng thông báo đã được dán kín các danh sách theo thứ tự từ A đến F. Lớp A là nơi quy tụ những học sinh giỏi nhất — thiên tài học đường. Còn lớp F... thì khỏi cần nói, nó như chiếc túi chứa hết mọi sự bất lực của thành tích.
Lý Nhã Ý bước chậm rãi đến bảng thông báo. Vì đến sớm, cô không cần phải chen lấn. Ánh nắng sớm chiếu xuyên qua tán cây, loang lổ trên nền xi măng. Mọi thứ yên ắng, nhưng lòng cô lại như có trống đánh:
"Mình cứ tìm tên Khải Tuân trước vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ nằm ở đầu danh sách."
Cô lần lượt lướt qua danh sách lớp A — không thấy.
Lướt tiếp lớp B — không có.
Sang lớp C — vẫn không.
Mồ hôi bắt đầu rịn ra tay dù trời không hề nóng:
"Sao lại thế được? Cậu ấy mà không có tên ở lớp A thì chắc chắn cũng phải ở B, C... Không lẽ..."
Lý Nhã Ý lật sang tờ thứ tư, rồi thứ năm.
Và... tên Lý Nhã Ý nằm ngay giữa tờ thông báo lớp E:
"Chà... mình không ngờ có thể đúng được 2 điểm." Cô cười khổ, rồi như phản xạ tự nhiên, cô bắt đầu rà tiếp xuống dưới danh sách, lướt hết từng cái tên cho đến dòng cuối cùng...
Nhưng vẫn không thấy Trần Khải Tuân.
Ngay khoảnh khắc ấy, một tia sáng vụt qua đầu cô lời nói hôm trước của cậu lại vang lên rõ ràng:
"Chỉ cần học cùng lớp với cậu là được."
Đôi mắt Lý Nhã Ý mở to, bàn tay bất giác siết chặt mép tờ giấy. Không thể nào... Cậu ấy... thật sự... bỏ bài thi...
Không tin vào trực giác, cô chậm rãi quay người, bước đến tờ danh sách cuối cùng — lớp F.
Ánh mắt cô lướt một lượt từ trên xuống, cho đến khi...
"Trần Khải Tuân"
Cái tên nằm im lặng ở dòng thứ ba từ dưới đếm lên, như một trò đùa của số phận, hoặc là... một sự cố ý đến đáng ngờ.
Trái tim Lý Nhã Ý khựng lại một nhịp. Cô nhìn cái tên đó thật lâu, tưởng như chữ viết trên giấy cũng đang mỉm cười chế giễu cô:
"Cậu ấy... thật sự vì mình mà...?"
Nhưng ngay cạnh đó cô cũng thấy được một cái tên quen thuộc và đáng lý ra là không nên xuất hiện ở đây.
"Diệp Như Kha"
Ông trời đúng là chọc tức cô điên lên mất thôi.
Đúng lúc đó, phía sau vang lên một tiếng nói quen thuộc, chậm rãi và mang theo chút đắc ý:
"Thấy chưa? Mình nói rồi mà. Cậu ở đâu, mình ở đó."
Lý Nhã Ý quay phắt lại — Trần Khải Tuân đang đứng tựa người vào cột, tay đút túi quần, dáng vẻ ung dung như thể vừa làm một chuyện nhỏ nhặt nhất trần đời:
"Cậu điên à? Đây là thi chia lớp thật đấy! Không phải giỡn đâu!"
"Thì mình đâu có giỡn." Trần Khải Tuân nhún vai, môi nhếch thành một nụ cười nửa miệng:
"Ai biểu cậu bảo chỉ cần được học chung lớp với mình là đủ rồi."
Lý Nhã Ý chết lặng. Cô đứng bất động, không rõ cảm xúc trong lòng là cảm động, tức giận hay muốn òa khóc vì hành động đó:
"...Nhưng mà... cậu lại đây, tự nhìn mà xem đi."
Giọng cô nghẹn lại, bàn tay khẽ run chỉ về phía bảng danh sách dán trên tường.
Trần Khải Tuân nhíu mày bước tới. Ánh mắt cậu lướt qua từng dòng tên, từ trên xuống dưới, rồi khựng lại tên mình, đúng là ở lớp F. Không có gì bất thường.
Cậu cau mày, quay sang hỏi với vẻ khó hiểu:
"Cậu bị thiếu tên rồi. Phải báo lại phòng đào tạo chứ?"
Lý Nhã Ý không trả lời ngay. Cô hít một hơi sâu, lấy tay nhẹ nhàng chỉ sang tờ giấy kế bên, ngón tay đặt đúng lên dòng tên cuối cùng — tên cô.
Giọng cô khẽ khàng nhưng đầy uất ức:
"Tên mình... ở bên này."
Ánh mắt Trần Khải Tuân lập tức dán chặt vào tờ danh sách kia. Cậu như bị điện giật nhẹ, ngẩn người mất vài giây rồi quay sang nhìn cô, đầy kinh ngạc:
"Không phải cậu nói là... không học bài sao? Làm mình cứ tưởng..."
Lý Nhã Ý nhún vai, cố giấu đi chút bất lực trong nụ cười méo mó: "Thì mình cũng tưởng thế mà... Ai ngờ mấy câu trúng đại lại đúng thật. Mình chỉ ghép bừa thôi."
Một thoáng im lặng trôi qua. Trần Khải Tuân không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú. Ánh mắt cậu phức tạp — nửa bất ngờ lại xen chút gì đó như muốn khen ngợi cô bạn ngốc của cậu.
Gió thoảng qua hành lang, lay nhẹ tà áo đồng phục của cả hai. Lý Nhã Ý đứng đó, không rạng rỡ, cũng không buồn bã, chỉ lặng lẽ như vừa bước ra khỏi một giấc mơ không ai ngờ đến.
---