---
Nhưng có lẽ hôm nay, vũ trụ quyết định chọn Lý Nhã Ý làm nhân vật chính trong một bộ phim bi kịch.
Vừa ổn định chỗ ngồi chưa bao lâu, cánh cửa lớp đã bật mở. Một thầy giám thị bước vào dáng vẻ nghiêm khắc, tay ôm một xấp đề dày cộm như thể đang mang theo bản án dành cho cả lớp.
Ông chỉnh nhẹ gọng kính, giọng trầm đều cất lên, nhưng từng chữ rơi xuống lại nặng như đá:
"Trong tay tôi là 24 đề thi, tương ứng với 24 học sinh trong phòng. Không có đề nào giống nhau, kể cả chỉ một câu nhỏ. Vì vậy, hãy từ bỏ ý nghĩ ‘nhìn bài bạn’ đi là vừa."
"Đây là kỳ thi đánh giá năng lực. Trường muốn dựa vào kết quả để chia lớp theo trình độ thực sự, nhằm nâng cao chất lượng đào tạo."
Mỗi từ ông nói ra như kim đồng hồ đếm ngược số phận của Nhã Ý. Lòng tự trọng mỏng manh như tờ giấy kiểm tra của cô vừa bị vò nát, rồi tung lên trời.
Cô quay đầu nhìn Trần Khải Tuân người con trai đang ung dung ngồi phía sau ánh mắt ngấn nước như muốn nói:
"Xong thật rồi... Cái phao còn chưa thấy đâu... giờ mỗi người một đề thì ai cứu nổi mình?!"
Trần Khải Tuân như cảm nhận được tia năng lượng tiêu cực phát ra từ phía trước. Cậu nhướng mày, khẽ cười, rồi làm động tác như vỗ nhẹ lên đầu cô, khẩu hình nhẹ tênh:
"Cứ làm hết khả năng là được."
Một câu thôi. Nhưng trái tim cô như được thả vào làn nước mát giữa sa mạc. Bình tĩnh lại đôi chút, dù... vẫn chưa ngừng tuyệt vọng.
Nhã Ý lườm cậu một cái đầy hờn dỗi, rồi quay lên. Trong đầu lẩm bẩm:
"Hết khả năng của mình... chắc được 2 điểm là may. Còn cái tên thiên tài kia? Biết đâu full điểm rồi ấy chứ... hừ!"
---
Tờ đề được phát ra, như một bản mật mã được niêm phong từ chiều không gian khác.
Chỉ vỏn vẹn 4 câu. Tự luận. Dài dằng dặc. Mỗi câu như một con trăn đang quấn lấy tế bào não của cô, siết chặt từng dòng suy nghĩ:
"Thầy ơi... lộn đề Olympic rồi thầy ơi..."
Nhã Ý ngồi bất động trong vài phút, rồi thở dài, lấy lại chút tàn lực, bắt đầu viết.
Cô nhớ gì thì viết đó. Công thức nào còn vương vấn trong đầu thì thế vô. Không chắc? Ráp đại. Miễn sao cho... giấy đầy, lòng nhẹ.
Gần 30 phút trôi qua như chiến đấu với một con boss level max. Khi viết xong câu cuối, cô cảm thấy mình vừa sống sót qua tận thế.
Cô quay lại nhìn phía sau và suýt cắn trúng lưỡi vì Trần Khải Tuân đã... ngủ gục từ đời nào:
"Cái gì vậy trời... Mình thì sống không ra sống, chết không ra chết... còn cậu ta thì mơ giữa ban ngày?"
---
Khi tiếng báo hết giờ vang lên, Nhã Ý là một trong những người rời lớp sớm nhất.
Cô đứng ngoài, mắt đảo liên tục như thám tử, và rồi bắt được khoảnh khắc Trần Khải Tuân bước lên nộp bài. Thầy giám thị liếc qua bài cậu, khựng lại một giây, rồi khẽ nói gì đó. Nhưng Nhã Ý đứng quá xa, không đọc được khẩu hình.
Vài giây sau, cậu bước ra tay đút túi quần, dáng vẻ thong dong như vừa hoàn thành màn trình diễn nghệ thuật:
"Thấy cậu cũng chăm dữ ha. Ghi đầy cả tờ giấy. Vậy mà bảo không làm được gì."
Nhã Ý liếc xéo, đáp lại ngay không cần nghĩ:
"Mình chỉ... ghi bậy thôi. Nhớ được vài công thức thì chèn vô, còn lại toàn linh cảm. Trứng ngỗng là chắc rồi..."
Cô thở dài, mặt buồn như chú mèo bị bỏ rơi ngoài mưa.
Bỗng, Trần Khải Tuân đưa tay... xoa đầu cô.
Bàn tay ấy nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cả gương mặt cô đỏ ửng như bị nắng chiếu.
Rồi cậu cười, kéo tay cô bước đi:
"Đi thôi. Tiểu thiếu gia đây vì tin lời cậu mà tự chôn mình vào cái bẫy này. Nhớ đập heo đền đáp ta đấy, không thì đừng trách vô tình!"
Nhã Ý sững lại:
"Khoan đã! Mình có nói cậu giúp mình đâu nha!"
Cậu nhún vai, mặt tỉnh bơ:
"Không phải cậu nói, chỉ cần được học cùng mình là đủ rồi sao?"
Theo bản năng, cô gật đầu:
"Ờ thì... lúc đó là vậy. Nhưng thời thế đổi rồi, cục diện xoay chuyển, biết đâu cậu lên lớp chọn, còn mình trôi về lớp bình dân... Vậy nên... heo con vẫn là của mình!"
Cô nhún vai, giọng chắc nịch như luật sư biện hộ chính nghĩa.
Trần Khải Tuân cười khẽ, tay gõ nhẹ vào trán cô một cái:
"Tới lúc đó rồi biết. Giờ đi ăn trước đã, học sinh thiên tài."
Cô vừa đi vừa lẩm bẩm, đôi lông mày nhíu lại như đang giải phương trình:
"Cậu ấy nói vậy... là có ý gì chứ?"
---
Có lẽ Lý Nhã Y không biết... Nhưng có những lời không cần giải thích, chỉ cần cảm nhận. Và có những người, chỉ cần họ còn bước cạnh mình, thì kỳ thi nào... cũng không đáng sợ nữa.
---