Nữ Phụ Cố Dành Lại Nam Chính Là Trúc Mã

Chương 3

---

Tiếng chuông báo vào lớp vang lên, dứt khoát và sắc lạnh.

Học sinh lần lượt trở về chỗ ngồi, không khí trong lớp bắt đầu căng như dây đàn. Mỗi bước chân giáo viên bước vào lớp đều như tiếng gõ mở đầu cho một trận chiến trí tuệ.

Loa phát thanh trường bật lên, giọng nói vang vọng khắp hành lang:

"Tất cả học sinh khối 12 chú ý! Theo chỉ dẫn của giáo viên, chuẩn bị di chuyển theo danh sách thi. Sau đó ổn định chỗ ngồi. 8 giờ 30 sẽ phát đề và bắt đầu làm bài."

Thông báo được lặp lại ba lần, nhưng chỉ cần một lần là đủ khiến nhịp tim Lý Nhã Ý đập dồn dập.

Cô đang dọn dẹp bàn thì đột nhiên cảm thấy một cơn đau âm ỉ nhói lên ở bụng dưới. Một cảm giác quen thuộc, nặng nề, lành lạnh, như có dòng nước đang lan ra.

Cô khựng lại. Tim trượt một nhịp:

"Chết rồi... đừng nói là... tới tháng?"

Cảm giác ẩm ướt lan nhanh khiến cô gần như đông cứng lại. Đúng là “cái đó” đến thật... và là ngay lúc này, ngay trước giờ thi!

Cô vội vơ lấy cặp, chạy như bay ra khỏi lớp, tay run lẩy bẩy đẩy cánh cửa nhà vệ sinh nữ.

Cô đóng sập cửa lại, thở dốc. Đau. Ướt. Lạnh. Rối loạn:

"Không... không thể tin được! Mình không mang theo băng vệ sinh! Còn điện thoại... để quên trên bàn luôn rồi!"

Cô dựa người vào cánh cửa, ánh mắt mờ dần bởi sự hoảng loạn. Mỗi giây trôi qua đều như lưỡi dao đâm thẳng vào bụng. Ngoài kia, thời gian đang lạnh lùng trôi, mang theo cơ hội thi cử đang dần vụt mất.

Đúng lúc ấy... một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa:

"Lý Nhã Ý? Cậu có trong đó không?"

Giống như một tia sáng xuyên qua cơn bão, cô lập tức hét lên:

"Mình ở đây! Khải Tuân! Giúp mình với!"

Bên ngoài im lặng vài giây. Rồi cậu hỏi, nửa lo lắng, nửa pha chút trêu chọc:

"Cậu làm gì trong đó vậy? Không định đi thi à? Hay là... suy nghĩ lại, không muốn học cùng lớp với mình nữa?"

Lúc nãy ngồi trong lớp Trần Khải Tuân sắp gần đến giờ thi mà không thấy cô đâu, cậu linh cảm chẳng lành liền phóng ra ngoài, hỏi vài bạn học của cô thì biết cô chạy về phía nhà vệ sinh.

Giọng điệu ấy lúc bình thường có thể khiến cô bật cười. Nhưng giờ thì không:

"Không phải! Mà là... cái đó tới rồi... mình không mang theo gì hết... Cậu... giúp mình mua được không, Khải Tuân?"

Câu nói ấy như có lực sát thương cấp độ tối cao. Ngoài cửa, Trần Khải Tuân hóa đá.

Một lúc sau đi gần tới căn tin, cậu lẩm bẩm như đang tự thôi miên bản thân:

"Sao mình lại đồng ý làm chuyện này chứ..."

---

Khi quay lại với túi đồ trong tay, Trần Khải Tuân chưa kịp thở ra đã chạm mặt Diệp Như Kha ngay trước cửa nhà vệ sinh nữ.

Cô đang định bước vào thì cậu vội giơ túi lên chặn lại:

"Cái này... cậu có thể mang vào cho người trong đó giúp mình được không?"

Như Kha liếc nhìn túi đồ đen, ánh mắt khẽ lóe lên một tia hiểu chuyện:

"Được thôi. Bạn cậu tên gì?"

Trần Khải Tuân tránh ánh mắt cô, giọng nhỏ lại, như sợ cả gió nghe được:

"Lý Nhã Ý."

Diệp Như Kha hơi khựng lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Cô gật đầu, xoay người bước vào, giọng nhẹ nhàng vang lên:

"Nhã Ý, mình nè. Mình mang cái đó vào cho cậu."

Sau cánh cửa, Nhã Ý kinh ngạc:

"Diệp Như Kha? Là cậu sao?"

"Ừ, mình đây." Như Kha đáp, ném bịch đồ vào qua khe cửa rồi hỏi đùa: "Người đưa cái này là bạn trai cậu hả?"

Nhã Ý nghẹn họng. Đỏ mặt. Tim đập loạn xạ:

"Không... không phải! Chỉ là... bạn học thôi..."

Cô vội thay xong, lau mặt rồi mở cửa bước ra, không quên cúi đầu cảm ơn Như Kha:

"Cảm ơn cậu nha..."

Như Kha mỉm cười nhìn theo, dáng vẻ như vừa hiểu được điều gì đó:

"Cậu ấy vội thật..."

---

Ra khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt Lý Nhã Ý lập tức bắt gặp Trần Khải Tuân đang đứng dựa vào tường phía xa.

Vẫn là dáng người ấy. Vẫn là ánh mắt trầm lặng như hồ sâu, nhưng lần này, có chút gì đó mềm hơn, ấm hơn.

Cô bước tới, có chút xấu hổ, có chút biết ơn, giọng khẽ như gió lướt:

"Đi thôi... không là trễ giờ mất."

Trần Khải Tuân không nói gì, chỉ nhếch môi cười. Nụ cười nhẹ tênh, nhưng đủ khiến lòng người chao đảo.

Cậu cố tình bước chậm lại vài nhịp, để cả hai có thể đi song song với nhau.

Khi vừa tới lớp, giám thị cũng bắt đầu phát giấy thi. Từng tờ đề lướt qua như mùi giấy mới lan ra trong không khí căng thẳng.

Ngay trước khi nhận đề, Lý Nhã Ý nghiêng sang Khải Tuân, làm khẩu hình tinh nghịch:

"Cậu nhớ đưa phao cho mình!"

Nói xong còn nháy mắt, giơ tay thành chữ "OK" rõ to.

Trần Khải Tuân nhìn sang, bật cười. Cậu khẽ xoa đầu, khóe miệng cong lên thành nụ cười hiếm hoi như ánh trăng vắt qua bầu trời sáng sớm.

Cô là rắc rối.

Là phiền toái.

Nhưng cũng là lý do khiến ngày hôm nay của cậu... có màu sắc.

---