---
Lý Nhã Ý đến trường sớm hơn thường lệ.
Cô lặng lẽ đi thẳng vào lớp, ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc phía sau Diệp Như Kha.
Tâm trí vẫn còn vương lại dư âm của giấc mơ tối qua giấc mơ đã khiến lòng cô đảo lộn, lý trí chao đảo. Dù biết rõ chỉ là mộng, nhưng cảm giác bị phản bội, bị gạt ra khỏi bức tranh tương lai vốn dĩ cô từng tin chắc chắn... vẫn không cách nào xóa bỏ.
Ánh mắt Lý Nhã Ý khi lướt qua Như Kha không còn là sự vô tư như trước. Mọi thứ xung quanh như được bao phủ bởi một lớp nghi kỵ vô hình.
Cô chẳng chào, chẳng mở lời, chỉ lặng lẽ kéo ghế ngồi. Nhưng người phía trước bất ngờ quay lại.
Diệp Như Kha quay đầu, nụ cười sáng như nắng rọi đầu đông, ánh mắt cong cong lấp lánh như sao.
Chỉ một khoảnh khắc, đầu óc Lý Nhã Ý như vang lên một tiếng “boang!” đầy chấn động.
Hình ảnh nữ chính trong mấy tiểu thuyết ngôn tình cô từng đọc hiện lên rõ mồn một.
[Không! Không thể nào!] Cô tự hét lên trong đầu, lắc mạnh như muốn hất tung mấy dòng chữ kỳ quặc vừa trồi lên khỏi suy nghĩ.
Diệp Như Kha nhìn cô ngơ ngác thì bật cười, đưa tay lay nhẹ: "Cậu ổn không đấy? Học bài tới đâu rồi? Lát nữa phải tách lớp kiểm tra, chắc hai tụi mình không chung phòng đâu."
Lý Nhã Y chống cằm, mắt mờ mịt: "Chưa ôn gì hết… Mình mất ngủ cả đêm, chắc phải trông cậy vào phao thôi..."
Diệp Như Kha tròn mắt, rồi nghiêm mặt lại, giọng nhỏ xíu nhưng đầy cảnh báo:
"Cậu chưa nghe gì à? Đợt kiểm tra này là để sắp xếp lại lớp học đó. Giáo viên bên Sở trực tiếp xuống coi. Gắt cực kỳ, không dễ qua mặt đâu. Đem gì thì cũng cẩn thận, không thì tiêu đời đấy."
Lời nói như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt.
Lý Nhã Ý cứng người.
Cô từng nghe phong thanh chuyện tách lớp từ tháng trước, nhưng vẫn nghĩ còn xa, nên phớt lờ. Nhưng giờ thì... mọi mảnh ghép giấc mơ đêm qua bất ngờ khớp lại.
Nếu Trần Khải Tuân và Diệp Như Kha hai người học giỏi nhất nhì khối được xếp chung lớp...
Thì cô, một đứa điểm bấp bênh như tàu lượn siêu tốc, chắc chắn sẽ bị đẩy đi lớp khác.
Và từ đó... họ quen nhau.
Rồi yêu nhau.
Rồi...
[Không! Không thể để giấc mơ đó thành thật được!]
Ngay lập tức, cô bật dậy như bị ai hun lửa vào mông, chạy vèo ra khỏi lớp trong ánh mắt ngơ ngác của Diệp Như Kha.
Chỉ vài phút sau, cô đã đứng trước bàn Trần Khải Tuân.
Thở không ra hơi, tóc rối bù vì gió, mặt đỏ bừng vì chạy... nhưng ánh mắt lại sáng rực không khác gì chiến binh sắp ra trận: "Cậu! Lát nữa kiểm tra, nhớ chỉ bài cho mình đầy đủ đấy! Mình hứa sẽ đập heo đất mua cho cậu cái xe mô hình xịn nhất luôn!"
Trần Khải Tuân đang uống nước suýt thì sặc. Cậu nhìn cô như nhìn người từ hành tinh khác rơi xuống: "Cậu bị gì vậy? Hôm nay trời có sập đâu mà bỗng dưng hào phóng dữ thần..."
Nhưng Lý Nhã Ý không để tâm đến sự trêu chọc đó.
Cô sấn tới, túm lấy hai vai cậu, giọng chắc nịch, mắt như thiêu như đốt: "Vì mình muốn được học chung lớp với cậu. Nên lần này... cậu phải giúp mình!"
Khoảnh khắc ấy, thời gian như đóng băng.
Lời nói bật ra, chân thành đến mức khiến cả không khí quanh họ cũng phải chững lại.
Trần Khải Tuân một lần nữa ngẩn người. L*иg ngực có cái gì đó không tên, ấm nóng, lạ lẫm... nhưng vô cùng dễ chịu.
Cậu không kịp nói gì.
Vì Nhã Ý đã quay lưng chạy vụt đi như cơn gió, vừa chạy vừa quay đầu hét lớn: "Nhớ đó! Mình không nuốt lời đâu! Cái xe đó sẽ là của cậu!"
Bóng dáng cô khuất dần sau hành lang.
Nhưng gương mặt rạng rỡ ấy, đôi mắt quyết liệt đầy chân thành ấy... thì in đậm mãi trong tâm trí cậu.
Trần Khải Tuân vẫn đứng ngơ ngác như vừa bị đánh cắp hồn vía.
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: "Này tiểu Tuân, tai cậu đỏ như quả cà chua rồi kìa. Mới nghe có mấy câu mà rung dữ vậy luôn hả?"
Hứa Hạo Thiên cười toe, vẻ mặt không giấu nổi sự khoái chí.
Trần Khải Tuân khẽ liếc sang, rồi nhếch môi, đá nhẹ vào chân ghế bạn mình: "Cậu thì biết gì? Có ai từng nói với cậu mấy câu đó bao giờ đâu."
Hứa Hạo Thiên tức đến nghẹn họng: "Cậu đúng là đồ khốn thật mà!"
---
Một lời nói.
Một ánh mắt.
Một lời hứa nhỏ xíu.
Nhưng đủ để trái tim một người loạn nhịp cả ngày.
---