---
Lý Nhã Ý và Trần Khải Tuân là thanh mai trúc mã. Bố mẹ hai bên là bạn thân từ lâu, nhà lại nằm đối diện.
Vì thế từ nhỏ, mọi người xung quanh đều mặc định. Hai gia đình về sau nhất định sẽ trở thành thông gia, để tình cảm vốn đã khắng khít lại càng thêm gắn bó.
Lý Nhã Ý cũng tin như thế.
Cô thầm thích Trần Khải Tuân từ thuở bé tình cảm ấy không ồn ào, chẳng phô trương, chỉ âm ỉ cháy như lửa nhỏ trong tim. Trong lòng cô, cậu vốn dĩ là người sẽ đi cùng mình cả một đời. Một điều hiển nhiên không cần xác minh.
Thế rồi, một đêm nọ, một giấc mơ kỳ lạ đã phá vỡ mọi niềm tin tưởng chừng không thể lay chuyển.
Trong mơ, Trần Khải Tuân đứng cạnh Diệp Như Kha bạn cùng lớp với cô trong lễ đường ngập tràn hoa trắng. Họ mỉm cười hạnh phúc. Còn cô chỉ đứng phía xa, như một nhân vật phụ vô danh, lặng lẽ dõi theo, bất lực.
Có lẽ cô là người kết nối họ. Nhưng cuối cùng, người ở bên Trần Khải Tuân... lại chẳng phải cô.
Khoảnh khắc Trần Khải Tuân đeo nhẫn cho Diệp Như Kha, trái tim Lý Nhã Ý như bị ai bóp nghẹt.
Cô choàng tỉnh giữa đêm. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Ánh đèn mờ nhòe, nhưng nỗi sợ thì rõ ràng đến tàn nhẫn.
Chưa từng... chưa từng một lần cô nghĩ đến viễn cảnh người cô lấy sau này không phải Trần Khải Tuân.
Nhưng giấc mơ đó như một nhát dao, đâm thẳng vào sự chắc chắn mà cô luôn tin tưởng bấy lâu.
Không kịp suy nghĩ, cô gọi cho cậu.
Lúc này là 2 giờ sáng.
Không thấy người bên kia bắt máy.
Lý Nhã Ý gọi tiếp. Không ngừng. Như thể đó là cách duy nhất níu lấy thực tại sau cơn ác mộng.
Cuối cùng, điện thoại cũng được kết nối:
"Cậu điên à? Mới 2 giờ sáng mà gọi liên tục thế. Mình đang ngủ, có chuyện gì mai nói được không?" Giọng cậu uể oải, pha lẫn chút bực dọc.
Nhưng Nhã Ý không quan tâm:
"Cậu dám cúp máy thử xem! Tớ sẽ qua nhà lôi cậu dậy cho bằng được. Phải nói rõ chuyện này, bằng không cậu đừng mong được ngủ yên."
Một tiếng thở dài. Rồi cậu đáp, mệt mỏi: "Vậy cậu hỏi lẹ đi. Mai còn có tiết kiểm tra."
Lý Nhã Ý đứng trước cửa sổ, nhìn sang căn phòng đối diện, giọng lạc đi vì xúc động: "Cậu... tại sao lại thích Diệp Như Kha?"
Sét đánh ngang tai. Cửa sổ nhà đối diện bật sáng. Rèm được kéo ra. Trần Khải Tuân nhìn cô qua lớp kính, điện thoại vẫn áp bên tai.
Cậu khựng lại. Một lúc sau, mới trả lời: "Cậu nói gì linh tinh vậy? Ai thích ai chứ? Mình còn không biết người cậu nói là ai. Đừng có ngủ mớ rồi nói bậy. Ngủ đi!"
Tút... tút...
Cuộc gọi bị cúp ngang...
Lý Nhã Ý sững người. Cô chợt nhớ lại hình như Trần Khải Tuân và Diệp Như Kha chưa từng quen biết nhau. Chỉ có cô quen cả hai. Vậy người làm cầu nối cho hai người đó, chẳng phải chính là cô trong giấc mơ đó sao?
Cô siết chặt điện thoại, đôi mắt ánh lên sự hoang mang lẫn tổn thương.
[Không được.] Cô thì thào, gần như hét lên. Đôi chân bước loạng choạng về phía cửa sổ, nơi rèm đã buông xuống.
Bên kia, Trần Khải Tuân xoa trán, lẩm bẩm: "Không biết nhỏ khùng kia lại bày trò gì nữa..."
---
Sáng hôm sau, cả hai đều mang gương mặt thiếu ngủ, tâm trạng nặng trĩu.
Thông thường, Trần Khải Tuân là người ra sớm hơn và đứng chờ trước cổng.
Nhưng hôm nay, cậu vừa bước ra đã thấy Nhã Ý đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh: "Cậu làm cái gì vậy? Gọi người ta giữa đêm, hôm nay mình mà làm bài kiểm tra không tốt thì cậu cũng đừng mong điểm cao."
Không đáp. Lý Nhã Ý tiến lại gần, rồi đột ngột hỏi: "Cậu! Sau này cậu sẽ lấy ai?"
Trần Khải Tuân chết lặng. Câu hỏi như cú đấm vào ngực khiến cậu suýt nghẹn lời: "Tớ... sao biết được sau này lấy ai chứ. Chờ tới lúc đó, cậu sẽ biết thôi không phải sao..."
Nhưng qua tai Lý Nhã Ý, câu trả lời ấy lại biến dạng thành một thứ khác:
[Sau này mình sẽ cưới người khác, và người đó không phải cậu.]
Nhã Ý siết lấy cổ áo cậu, đẩy nhẹ vào tường, đôi mắt cô đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi: "Trả lời rõ ràng đi! Sau này... người cậu lấy có phải là tớ không?"
Trần Khải Tuân lúng túng tránh ánh mắt ấy. Hai tai như đỏ hẳn lên. Cậu không trả lời. Chỉ im lặng.
Nhưng chính sự im lặng ấy, đối với Lý Nhã Ý, là đáp án rõ ràng nhất.
Cô buông tay.
Xoay người bước đi.
Không để cậu thấy được đôi vai đang run lên.
Hóa ra, từ đầu đến cuối... chỉ là một mình cô ảo tưởng.
Không có lời hứa nào, không có ánh nhìn nào đặc biệt. Mọi thứ chỉ là do cô tưởng tượng mà thôi.
---
Một giấc mơ. Một câu hỏi. Một cái quay lưng.
Và thanh xuân rực rỡ... chợt trở nên hoang hoải.
---