---
Sáng sớm, ánh nắng nhẹ chiếu rọi qua từng tán lá xanh, len lỏi xuống con đường nhỏ trước cổng nhà Lý Nhã Ý. Trần Khải Tuân đã đứng chờ ở đó từ bao giờ, tay đút túi quần, mắt thỉnh thoảng ngước nhìn về phía cửa với vẻ quen thuộc.
Cánh cửa hé mở, và từ bên trong, bóng dáng nhỏ nhắn của Lý Nhã Ý xuất hiện. Cô vừa cắn dở ổ bánh mì vừa cố gắng xỏ chân vào giày, miệng còn chưa kịp nuốt đã quay đầu vào trong gọi với ra:
“Con đi học đây ạ!”
Mái tóc dài buộc vội khẽ tung bay theo bước chân vội vã. Cánh cổng vừa mở, Trần Khải Tuân đã bước tới nhanh như chớp, cầm lấy cặp của cô đeo lên vai mình như một thói quen khó bỏ.
Cậu nhìn cô chăm chú, hơi nhíu mày khi nhận ra sắc mặt Nhã Ý hôm nay tái hơn thường ngày. Không giống vẻ lí lắc, tràn đầy sức sống mọi khi.
“Cậu không ngủ được à?” Khải Tuân hỏi, giọng đầy lo lắng.
Nhã Ý nhai nốt miếng bánh mì, liếc nhìn cậu rồi buông một tiếng thở dài: “Không phải tại cậu sao?”
Câu nói khiến Khải Tuân chững lại, vẻ mặt ngơ ngác.
“Tại mình? Mình làm sao?” Cậu hỏi lại, rõ ràng bối rối.
[Không phải vì mình thức trắng cả đêm suy nghĩ cách tách cậu ra khỏi người ta sao...] Câu này Nhã Ý chỉ nói trong lòng. Cô không trả lời, chỉ quay mặt đi, gió sớm vô tình thổi bay đi biểu cảm đang chực trào nơi đáy mắt cô.
Thấy Nhã Ý không nói gì, Khải Tuân cũng không dám hỏi thêm. Hai người cứ thế im lặng bước đi trên con đường đến trường, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng.
---
Khi chỉ còn vài chục mét nữa đến cổng, một giọng nói vui vẻ cất lên:
“Khải Tuân! Nhã Ý!”
Diệp Như Kha từ xa chạy tới, nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt trắng hồng. Nhưng vì quá vội, cô không để ý dưới chân mình có một viên đá nhỏ nhô lên. Chỉ trong tích tắc, Như Kha vấp ngã, người đổ về phía trước.
Phản xạ theo bản năng, Lý Nhã Ý vội bước lên chắn trước mặt Trần Khải Tuân, hai tay dang ra như để bảo vệ. Cả ba suýt ngã nhào, nhưng may thay, Khải Tuân kịp thời đỡ lấy lưng cô từ phía sau, giữ thăng bằng lại cho cả hai.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ khiến trái tim Nhã Ý đập mạnh.
[May mà mình ở đây. Nếu không, chắc cậu ấy lại trở thành “nam chính đỡ nữ chính” mất rồi.] Cô thầm nghĩ, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười nhạt.
“Cậu không sao chứ?” Nhã Ý hỏi Như Kha khi cả ba đã đứng vững.
Như Kha gãi đầu, vẻ ngượng ngùng: “Mình không sao! Cậu thì sao?”
Nhã Ý không đáp ngay. Cô chỉ khẽ quay sang kéo tay áo Khải Tuân, mỉm cười: “Không sao, nhờ có cậu ấy đỡ nên mình vẫn ổn.”
Rồi không chờ gì thêm, cô kéo cậu bước nhanh về phía cổng trường, không cho cơ hội cảnh ba người đứng chung một chỗ quá lâu. Chuyện gì càng nhiều diễn biến, càng dễ khiến lòng người rối bời.
Diệp Như Kha thấy vậy cũng líu ríu chạy theo sau.
Tới ngã rẽ giữa hành lang, ba người chia nhau ra theo từng hướng lớp học. Lý Nhã Ý đứng lại một chút, mắt nhìn theo bóng lưng của Trần Khải Tuân và Diệp Như Kha đang cùng nhau bước vào lớp bên kia.
Trong lòng cô chợt quặn lại một cảm giác khó gọi tên. Không giận, không buồn, chỉ là... như thể một khoảng trống nhỏ đâu đó vừa bị khoét sâu hơn.
[Ông trời thật bất công.] Cô cay đắng nghĩ rồi quay đi.
---
Khi bước vào lớp, cô đi ngang qua bàn lớp trưởng Võ Gia Lâm. Cậu ta lập tức gọi với:
“Nhã Ý, đợi chút!”
Cô dừng lại, nhíu mày quay sang:
“Lại chuyện gì nữa vậy lớp trưởng?”
Gia Lâm đưa ra một cuốn sổ, nở nụ cười hòa nhã:
“Sổ thông tin lớp. Cậu ghi đầy đủ họ tên, số điện thoại cá nhân và gia đình nhé. Ghi xong đưa lên cho mình.”
Nhã Ý nhận lấy sổ rồi trở về bàn. Lật trang có tên mình, cô cẩn thận ghi vào từng mục. Tay viết nhưng tâm trí vẫn lơ lửng đâu đó, nơi hành lang bên trái, nơi có một người và một người khác cùng bước vào lớp, không cần cô.
Ghi xong, cô chọc nhẹ vai người ngồi trước, đẩy cuốn sổ lên bàn kèm câu nói chán nản:
“Ghi xong rồi nè, cầm lấy đi.”
Gia Lâm nhận lại, kiểm tra sơ rồi gật đầu, cất sổ vào cặp.
Tiếng chuông vang lên, buổi học bắt đầu. Nhưng với Lý Nhã Ý, dường như một thứ khác trong lòng cô vừa mới kết thúc.
---