Tin Vui, Trưởng Lão Trốn Rồi

Chương 8.2: Kiếm tu đến, phiền toái đến

Niệm Thù hít hà, ngửi thấy mùi thơm nhạt như ẩn như hiện ấy, trong lòng càng thêm khẳng định thân phận của người vừa xuất hiện, lại nhỏ giọng hỏi:

"Tiết đại ca, là ngài đuổi con lệ quỷ kia đi ư?"

"Suỵt!"

Tiết Vọng Liễu nhướng mày, đã cảm nhận được đám kiếm tu kia càng ngày càng gần.

Hắn lập tức cúi đầu nhìn thằng bé mù trước mặt:

"Niệm Thù, có một số việc ta sẽ giải thích cho ngươi sau. Nhưng bây giờ ngươi phải hỗ trợ ta diễn một vở kịch ngắn."

Niệm Thù ngẩn người, lập tức gật đầu đáp:

"Tiết đại ca cứ nói, ta đều sẽ làm theo."

Một lát sau, Tân Di dẫn theo sư đệ sư muội chạy đến cổng ngôi nhà mà mình vừa cảm nhận được yêu khí quỷ khí, thấy cổng nhà chỉ khép hờ, lập tức rút linh kiếm ra, quay đầu kêu các sư đệ sư muội đề phòng, sau đó nắm kiếm bước từng bước về phía cổng, giơ chân đạp bay một bên cửa.

Một con ngỗng trắng muốt kêu cạc cạc từ giá gỗ bay xuống, trên mặt đất có hai người đang nằm, còn có hai quả trứng vỡ, trong đó một quả có hai lòng đỏ.

Trong sân vẫn còn quỷ khí chưa tan hết, Tân Di nhướng mày, chỉ thấy một trong số hai người kia chậm rãi vươn tay, run giọng kêu:

"Cứu mạng với..."

Trời ạ, gã kiếm tu này sao mà khỏe thế? Ta vừa mới đổi lại cửa cổng, hắn đạp một cái lại hỏng rồi, bồi thường cho ta mau!

Tân Di dùng linh lực quét một vòng quanh nhà, không phát hiện bóng dáng yêu quái hay ma quỷ gì cả, lúc bấy giờ mới thu kiếm về quay đầu nói với các sư đệ sư muội phía sau:

"Cứu người."

Kiếm tu tràn vào trong sân, Tiết Vọng Liễu vịn tay vị kiếm tu này đứng dậy, mặt mũi trắng bệch:

"Có quỷ, trong thành này có quỷ!"

"Đừng sợ, nó đã đi rồi."

Tân Di an ủi, đang chuẩn bị dùng linh lực kiểm tra xem người này có bị quỷ khí nhập vào cơ thể không thì đột nhiên bị đẩy ra.

Hay lắm, thế này thì không kiểm tra được nữa.

Tiết Vọng Liễu ôm Niệm Thù lùi về sau vài bước, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn bọn họ, chất vấn:

"Các ngươi là ai? Mặc trang phục kì quái như vậy, chẳng lẽ là đồng lõa của con yêu quái kia?"

Một thằng nhóc đứng ở cửa ra vào lập tức giải thích:

"Làm gì có chuyện ấy? Bọn ta là kiếm tu trên núi Phù Dung, xuống núi trảm yêu trừ ma, bọn ta là ngươi tốt!"

Tiết Vọng Liễu quay sang nhìn nó, ô kìa, đây không phải thằng nhóc nói mình chết rồi hôm qua sao? Ta vừa nhìn ngươi đã thấy không giống người tốt rồi.

"Giang Nguyên!"

Tân Di quay đầu lại nhíu mày cảnh cáo nó một tiếng, lại xoay người nói với Tiết Vọng Liễu bằng giọng ôn hòa:

"Chào lang quân, chuyện là thế này, bọn ta là một đội bắt quỷ, lúc đi ngang qua đây lại nghe được tin trong thành Phù Dung liên tục xảy ra chuyện nên mới nán lại."

Người bắt quỷ? Tiết Vọng Liễu nhìn bọn họ, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Lan Trạch Kiếm môn bắt đầu bắt quỷ giành chuyện làm ăn với Luyện Quỷ Tông từ bao giờ vậy? Thế đạo bất ổn, tu sĩ khó khăn, không thể không triển khai mở rộng phạm vi nghiệp vụ, phá thế lũng đoạn ư?

"Các ngươi nói gì ta cũng phải tin ư?"

Tiết Vọng Liễu vẫn tiếp tục giả bộ đề phòng, ngược lại, Niệm Thù nằm trong vòng tay hắn lại sột soạt vươn tay ra vỗ về mu bàn tay hắn:

"Tiết đại ca, bọn họ không phải người xấu đâu."

Tiết Vọng Liễu sững sờ, lòng thầm kêu hỏng rồi, bé ngoan ơi sao ngươi không diễn theo kịch bản chúng ta đã bàn trước hả?

Niệm Thù nhỏ giọng thì thầm vào tai Tiết Vọng Liễu:

"Đêm qua ta cũng từng bị yêu quỷ tấn công, chính là bọn họ đã cứu ta một mạng."

Dù nó có thì thầm thế nào thì ở trước mặt đám kiếm tu này cũng vô dụng. Tiết Vọng Liễu thấy bọn kiếm tu đã bắt đầu thẳng lưng lên, vội vàng giả bộ kinh ngạc hỏi lại:

"Thật hay giả?"

"Thật sự, ta không dám lừa Tiết đại ca."

Niệm Thù tiếp tục thầm thì.

Tiết Vọng Liễu còn chưa nói gì, Tân Di đã nhíu mày nhìn Niệm Thù, chần chừ hỏi:

"Đêm qua đúng là bọn ta đã cứu một tên ăn mày, chính là ngươi ư?"

"Là Tiết đại ca thấy ta nằm một mình ven đường quá đáng thương mới nhặt ta về. Bằng không ta đã chết cóng ở bên đường không ai để ý từ lâu rồi."

Niệm Thù đáp.

Thế là Tiết Vọng Liễu bị ép đứng giữa sân khấu, trong ánh mắt của mọi người, hắn thở dài một tiếng:

"Ta cũng không thể trơ mắt nhìn người chết ở ven đường như thế, dù gì cũng là một mạng người."

Hắn nhìn tiểu kiếm tu dẫn đầu kia, hành lễ chào hỏi kiểu phàm nhân rồi lễ phép hỏi:

"Không biết vị tiên trưởng này xưng hô thế nào?"

"Ta họ Tân."

Tân Di đáp.

Vừa nghe thấy họ này, tim Tiết Vọng Liễu đột nhiên run một cái.

Sao lại cùng họ với Tân phu nhân chưởng môn Lan Trạch Kiếm Môn rồi, chẳng lẽ là người một nhà? Trước kia hắn từng nghe Tân phu nhân và Tương công tử có một thằng con trai bảo bối là thiên tài, đừng nói là y đấy nhé?

Tiết Vọng Liễu lại đánh giá y một phen, xác định tu vi của y cũng chỉ là Kim Đan thì nhịn không được thầm bật cười trong lòng.

Đây chính là thiên tài của Lan Trạch Kiếm môn nhà các ngươi ư? Thật là buồn cười quá đi à.

Lời tác giả:

Đinh Hồng: Nếu như đổi mắt có thể giúp Niệm Thù nhìn thấy ánh sáng, ta ủng hộ đổi mắt của Tiết Vọng Liễu cho nó.

Tiết Vọng Liễu: ? Mày bị làm sao đấy?