Tin Vui, Trưởng Lão Trốn Rồi

Chương 8.1: Kiếm tu đến, phiền toái đến

Đinh Hồng đứng đằng trước cái ghế mà Niệm Thù đang ngồi, ngửa cổ lên trời biểu diễn một tràng ngỗng kêu quang quác, sau đó dang rộng hai cánh hướng về phía đám khói đen đang lùa vào nhà xuyên qua khe cửa. Trong lúc linh lực vận chuyển, thân ngỗng dần dài ra, biến thành một con hạc đầu đỏ, cổ đen, lông màu vàng kim.

Chỉ thấy nó rướn cổ lên phe phẩy cánh, lại ngửa đầu phát ra một tiếng hạc kêu, sau đó nhằm về phía khói đen vỗ cánh một cái, lông chim màu vàng kim xuyên thấu qua khói đen, găm vào cánh cửa.

Khói đen rú lên một tiếng, chỗ bị lông chim xuyên qua kia mãi không thể khép lại, hơn nữa thỉnh thoảng còn bốc lên đốm lửa đỏ.

Vốn dĩ Niệm Thù chỉ nghe được mấy tiếng ngỗng kêu, còn chưa kịp đưa tay vỗ về con ngỗng lớn mà Tiết đại ca nuôi, lại nghe thấy tiếng quỷ gầm rú thì lập tức hoảng loạn.

Nó chưa bao giờ làm chuyện gì xấu xa, vì sao con lệ quỷ này nằng nặc nhằm vào một đứa ăn mày mù vô tích sự như mình?

Niệm Thù vô thức nắm chặt miếng bùa bằng gỗ đào trong tay, cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền tới làm nó tỉnh táo trở lại, bỗng thấy vui mừng vì Tiết đại ca không ở nhà.

Nếu như Tiết đại ca vì cưu mang nó mà bị yêu quái này làm hại, chẳng phải nó đã tạo nghiệt rồi ư? Chỉ đáng tiếc, sợ là con ngỗng nhà Tiết đại ca phen này không sống nổi mất.

Đinh Hồng không ngờ thằng nhóc đằng sau đã chốt ngày chết cho mình, lúc bấy giờ nó còn vỗ cánh ra oai với đám khói đen bị lông chim của nó đâm bị thương không dám lại gần.

Thằng nhãi, ông đây canh cửa suốt ba trăm năm ở Hoa Hàn Tông, lại trở thành linh vật cát tường của Tuyết Tễ Cốc suốt bốn trăm năm. Lúc ông đây ra đời thì ông nội ngươi còn không biết đã đẻ hay chưa đấy.

Vốn dĩ Đinh Hồng đang ấp trứng rất suôn sẻ, đang thực hiện bước thai giáo hàng ngày thì khói đen kia vọt vào, làm nó phản ứng quá mạnh vỡ cả trứng đang ấp.

Kết quả, bên trong còn có một quả hai lòng đỏ, đây chính là thảm án diệt môn hai trứng ba mạng đó.

Đinh Hồng càng nghĩ càng giận, đang chuẩn bị lấy đà bắn lông chim một lần nữa thì nghe thấy sau lưng mình vang lên tiếng Niệm Thù.

"Ta không quan tâm ngươi là ai! Nếu ngươi muốn lấy mạng ta thì cứ xông tới chỗ ta đây, đừng… đừng làm tổn thương đến người khác, cũng đừng hại con ngỗng kia!"

Niệm Thù siết chặt bùa gỗ đào trong tay, nói thật to.

Khói đen - kẻ thực sự đang bị thương ở đây: ...

Đinh Hồng - kẻ thực sự vừa làm tổn thương người khác: ...

Người lương thiện ở ngay bên cạnh ta! Ngay khoảnh khắc ấy, từ trên người Niệm Thù, Đinh Hồng cảm nhận được ánh sáng của chủ nghĩa nhân đạo, mặc dù nó chỉ là một con ngỗng bình thường, nhưng thằng bé mù này còn muốn bảo vệ nó.

Tiết Vọng Liễu là cái đống cứt chó gì chứ, suốt ngày bắt mình làm chân chạy đi mua đồ, hôm nay, Đinh Hồng tuyên bố nó sẽ quay xe, chạy theo người khác!

Đinh Hồng rướn cổ kêu một tiếng, thằng nhóc, ngươi cứ an tâm, có lão Đinh ta ở đây, tuyệt đối không làm ngươi bị thương. Nó kêu xong lại vỗ cánh phành phạch, nhổ sống lông cánh, bắn hết về đám khói đen kia.

Khói đen bị ép lùi về sau hai bước, Đinh Hồng đang vẩy cánh đầy đắc ý, lại phát hiện Niệm Thù ở sau lưng đột nhiên đi về phía trước hai bước.

Tay Niệm Thù nắm thật chặc miếng bùa gỗ đào kia, để cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay làm mình trấn tĩnh lại. Con lệ quỷ này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, hiện giờ chỉ hi vọng nó đừng làm hại đến người khác.

Đặc biệt là vị Tiết đại ca đã cứu mình một mạng, còn đối xử tốt với mình kia.

Đinh Hồng rướn cổ lên kêu một tiếng, ngăn Niệm Thù tiếp tục bước về trước, lại nghe thấy thằng bé mù này còn quay ra an ủi nó:

"Ngỗng ngoan đừng sợ, ngỗng ngoan đừng sợ!"

Đúng là một đứa bé ngoan, Đinh Hồng cảm động sắp rớt nước mắt, chỉ hận không thể kêu Niệm Thù đi Hoa Hàn Tông mở một cuộc tọa đàm về bảo hộ động vật, dạy cho đám nhóc khốn nạn kia biết thế nào là kính già yêu trẻ.

Niệm Thù thấy con ác quỷ kia đột nhiên không có động tĩnh, lại cả gan đi về trước hai bước nữa. Nhưng nó là một người mù, không nhìn thấy đường, nên đã bị vấp vào một viên gạch gồ lên trong sân.

Mắt thấy nó sắp ngã sấp mặt, Đinh Hồng đang trong cơn cảm động rốt cuộc cũng hoàn hồn, kêu to một tiếng xoay người dang cánh tới đón nó. Nhưng đúng lúc ấy, khói đen cũng quyết tâm duỗi ra một xúc tu màu đen lao thẳng về phía Niệm Thù.

Giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng thở dài vang lên.

Cảm giác đau đớn trong tưởng tượng của Niệm Thù không xuất hiện, một trận gió thổi tới, nó đã rơi vào một vòng tay mang theo mùi thơm nhàn nhạt.

Tiết Vọng Liễu nhìn khói đen kia, còn chưa kịp ra tay đã thấy nó không quay đầu lại mà chui thẳng vào lòng đất, không thấy tăm hơi, yêu khí cũng biến mất sạch, chỉ còn hắn đang vươn tay ra như thằng đần.

Cái thứ không có tiền đồ này, có gan tông cửa xông vào mà không có gan tiếp một chiêu của ta. Những thứ khác chưa nói, chạy trốn còn rất nhanh đó, có lẽ đã luyện lâu lắm.

Hơn nữa, giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám ra tay, vốn tưởng nó chỉ có thể hoạt động trong đêm, xem ra là hắn vẫn đánh giá thấp tu vi của nó, hẳn cũng phải Kim Đan trở lên.

Cơ mà Kim Đan hay Nguyên Anh cũng vậy thôi, điều quan trọng bây giờ là... vừa nãy, con quỷ khói đen kia xuất hiện, cũng không áp chế quỷ khí và yêu khí trên người, chỉ e sẽ hấp dẫn đám kiếm tu kia mất...

"Tiết đại ca? Là ngài ư?"