Tin Vui, Trưởng Lão Trốn Rồi

Chương 7.2: Quỷ tu kỳ quái

Từ Cát Khánh nhận lời, đang định đưa tay nhận lấy lá vàng, Tiết Vọng Liễu lại rụt tay về, híp mắt nhìn gã đầy cảnh cáo:

"Ngươi là người đọc sách, phải giữ chữ tín, không được giở trò trước mặt ta, bằng không ta..."

Lời có hạn mà ý vô cùng, dựa trên biểu cảm của vị tiến bối trước mặt này, Từ Cát Khánh đã tự động tưởng tượng ra vô số hình ảnh đáng sợ, gã nuốt một ngụm nước bọt:

"Ngài yên tâm, ta chắc chắn sẽ, ta hứa."

"Nhớ phải giữ bí mật, làm như ta không tồn tại."

Tiết Vọng Liễu dúi miếng vàng lá vào tay gã, vươn tay vỗ vai Từ Cát Khánh một cái, tiễn thẳng gã xuống đáy cái giếng kia.

Phủi quần áo, sửa sang lại một chút, Tiết Vọng Liễu xoay người đi về đường lớn, chưa đi được bao xa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng. Cái bụng đã đói tám trăm năm của Tiết Vọng Liễu lập tức kêu rột rột, nói cho hắn biết đã đến giờ ăn cơm.

Người là sắt, cơm là thép, nhịn một bữa, đói váng đầu.

Sạp hàng hai bên đường cũng bắt đầu hò hét chào mời, Tiết Vọng Liễu đi giữa con đường, hết nhìn trái lại nhìn phải, thấy món nào cũng ngon, món nào cũng muốn mua, nhưng nhớ đến Niệm Thù bình thường không được ăn uống đàng hoàng, thân thể còn phải từ từ điều dưỡng mới được.

Hắn bước tới trước cửa một hàng thường ghé, thấy ông chủ hò hét quá nhiệt tình, còn gọi mình là Tiết lão đệ, quả là thịnh tình không thể chối từ, bèn bước vào gọi hai bát mỳ, mình ăn trước một bát, còn lại một bát dặn lão bản đợi một lát cho vào hộp cơm mang về.

"Trương lão ca, mỳ này nấu kỹ chút cho ta nhé."

Tiết Vọng Liễu sực nhớ ra bèn dặn một câu, lại nghe bên cạnh cũng vang lên một giọng nữ:

"Ông chủ Trương, vẫn như cũ, mỳ của ta cũng nấu chín kỹ một chút."

Tiết Vọng Liễu quay lại nhìn, hóa ra là một người quen, chính là nương tử của vị nhạc sư ốm đau quanh năm kia.

"Ô, Nguyễn nương tử tới rồi ư?"

Trương lão bản nhận lấy hộp cơm bằng gỗ trong tay cô:

"Cô ngồi xuống chờ một lát nhé, ta làm xong cho vị lang quân này rồi làm cho cô ngay."

Nguyễn nương tử đáp lời, cười với Tiết Vọng Liễu xem như chào hỏi rồi bước đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.

Tiết Vọng Liễu liếc mắt nhìn hộp cơm của vị Nguyễn nương tử này, phát hiện thứ này mặc dù đã cũ, nhưng trên đó có khắc hoa văn tinh xảo, hơn nữa còn có vết mạ vàng, chẳng qua đa số đã bị tróc hết rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là đồ của nhà giàu có.

Không biết chừng, đồng chí Nguyễn lang quân ốm đau sắp chết kia đúng là một nhân vật từ kinh thành tới thật ấy chứ. Hơn nữa, cổ họng còn bị khàn, lại ốm đau như thế, vừa nhìn là biết đây là một vị sau lưng có cả một câu chuyện dài.

Tiết Vọng Liễu lại nhìn chăm chú vào vị Nguyễn nương tử này, phát hiện y phục nàng ta đang mặc dù hơi cũ một chút, bên trên cũng có hai miếng vá, nhưng trông sạch sẽ, gọn gàng, trên đầu còn cài một chiếc trâm ngọc.

Mặc dù chất ngọc bình thường, nhưng ở cái thành nhỏ này đã xem như không tồi rồi.

"Mỳ tới rồi đây."

Ông chủ Trương bưng mỳ đặt trước mặt Tiết Vọng Liễu:

"Lang quân dùng thong thả nhé."

Tiết Vọng Liễu nói tiếng cám ơn, rút đôi đũa bắt đầu ăn mỳ, ăn hai miếng đã nghe Nguyễn nương tử lên tiếng hỏi:

"Lang quân, ngài cũng mang mỳ về cho người trong nhà à?"

"Hả? Phải."

Tiết Vọng Liễu sửng sốt một lát rồi lập tức cười gật đầu.

Ông chủ Trương đang nấu mỳ, nghe Tiết Vọng Liễu nói trong nhà có người, bèn cười hỏi:

"Mấy lần toàn thấy Tiết lang quân đi một mình, nay người trong nhà đã tới rồi sao?"

Lại thấy ông ta cười cười nhìn Tiết Vọng Liễu mà trêu:

"Chẳng lẽ lang quân đã đón nương tử trong nhà tới đây rồi ư?"

"Ta chưa cưới xin gì, ở đâu ra nương tử. Chẳng qua trong nhà có đứa bé tới chơi, hai hôm nay bị ốm nên định mang về cho nó bát mỳ."

Tiết Vọng Liễu vội vàng giải thích.

Nguyễn nương tử nở nụ cười:

"Tiết Lang Quân đúng là người săn sóc, trẻ con sinh bệnh rất là khó chăm, sơ sẩy một cái là bệnh nặng, đến lúc đó thuốc men tốn kém chưa nói, quan trọng nhất là đứa bé chịu khổ."

"Quả thực là vậy, đặc biệt là sốt cao không hạ sốt ngay được, rất là khó chăm."

Hắn thở dài một tiếng, nhìn Nguyễn nương tử hỏi:

"Nhà nương tử cũng có trẻ con à?"

Sắc mặt Nguyễn nương tử cứng đờ, trầm mặc một lát mới nói:

"Ta không có cái phúc đấy, hai đứa bé đều không nuôi lớn được."

Thấy vị vẻ mặt phu nhân này bắt đầu ưu thương, ngón chân Tiết Vọng Liễu tự động giật giật, tám trăm năm qua hắn chưa từng nói những lời khách sáo như thế này, nhất thời không biết tiếp lời thế nào. Định nói với cô ta rằng đừng buồn, sau này còn có cơ hội, nhưng tướng công cô ta nhìn kiểu gì cũng không có cơ hội lần nữa, mà bảo cô ta đổi tướng công đi thì lại giống như tự đề cử mình vậy.

Thế thì càng sai.

May mắn đúng lúc này, ông chủ Trương hô một câu “mỳ nấu xong rồi” đã cứu được mạng chó của Tiết Vọng Liễu. Ông chủ Trương cho mỳ vào hộp cơm rồi mang tới, nhất định không chịu cầm tiền của Nguyễn nương tử.

"Lần trước, Đại Lang nhà ta chạy lung tung kết quả vẫn là lang quân nhà cô tìm về cho. Bình thường nhà ta bận rộn không trông được, toàn nhờ lang quân nhà cô hát rối bóng tiện thể trông con giúp, hai bát mỳ này xem như ta mời hai người, hai ngày nữa nhà ta làm mỳ vằn thắn, ta lại mang sang cho nhà cô một ít."

Hai người chối đẩy một phen, nhìn Nguyễn nương tử xách hộp cơm đi rồi, Tiết Vọng Liễu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Haiz, cô này với lang quân nhà cổ cũng là người số khổ."

Ông chủ Trương thở dài:

"Ta nghe bà nhà ta kể, Nguyễn nương tử và Nguyễn lang quân đều thích trẻ con, mỗi lần gặp được Đại Lang nhà ta hoặc con nhà người khác đều giúi cho hai cái kẹo. Chỉ tiếc Nguyễn lang quân như thế kia cũng không sinh con được."

Tiết Vọng Liễu nghe vậy cũng thở dài:

"Đúng là đáng tiếc."

"Đều là số cả, có ai được như ý đâu?"

Ông chủ Trương nói xong, bèn dốc mỳ đã nấu xong vào hộp cơm, đậy nắp lên rồi nói với Tiết Vọng Liễu:

"Lang quân, mỳ của ngài xong rồi đây, hộp cơm này đợi lúc nào ngài đến thì trả lại cho ta là được."

Tiết Vọng Liễu gật đầu:

"Vâng. Đa tạ. Đợi lát nữa ta sẽ mang tới trả cho ông chủ."

Xách cặp l*иg đi về, Tiết Vọng Liễu nhìn bánh nướng bày trên sạp hàng ven đường, lại nhớ đến chiếc bánh nướng mình còn chưa được ăn hôm qua, đang nghĩ ngợi xem có nên mua hai cái về nếm thử không thì chợt thấy người mình rung lên một cái, bên tai truyền đến một tiếng hạc kêu...

"Quay xe, chú ý! Quay xe, chú ý!"

Tiết Vọng Liễu: ...

Cái trend cũ rích này, nó học từ bao giờ vậy?

-----------

Lời tác giả:

Từ Cát Khánh: Ta thích học tập. Quỷ tu mạnh, chính là Quỷ tông mạnh!

Tiết Vọng Liễu: Mẹ kiếp, ai dạy Đinh Hồng học theo xe tải kêu thế này?