Tin Vui, Trưởng Lão Trốn Rồi

Chương 7.1: Quỷ tu kỳ quái

Hôm nay, lần đầu tiên Từ Cát Khánh ngẩng đầu, đã thấy mấy kiếm tu nhìn về phía mình nói câu "chào buổi sáng". Khó khăn lắm mới tiễn được mấy ông thần này đi, ngẩng đầu lần nữa, đã thấy một nam nhân còn kinh khủng hơn tất cả những kiếm tu vừa nãy cộng lại đứng ở miệng giếng nhìn mình "say Hi!".

Tiết Vọng Liễu mỉm cười nhìn gã, dùng linh lực truyền âm xuống:

"Chào buổi sáng, muốn ra ngoài tâm sự tí không?"

Từ Cát Khánh rất muốn nói không, nhưng mà gã không dám.

Đã thấy gã quỷ tu này uể oải bay tới, chắp tay hành lễ với Tiết Vọng Liễu, giọng ỉu xìu:

"Thưa tiền bối, tại hạ là Từ Cát Khánh, đệ tử thứ ba của Thanh Uyển Tử, Luyện Quỷ Tông, chẳng hay tiền bối có gì chỉ giáo ạ?"

Đúng là Luyện Quỷ Tông thật này, nhưng Thanh Uyển Tử của Luyện Quỷ Tông là ai ta? Tiết Vọng Liễu khựng lại một lát, ngoài Quỷ Đầu Tử chưởng môn Luyện Quỷ Tông ra, hắn không biết những người khác, cái vị Thanh Uyển Tử này chẳng lẽ rất lợi hại?

"Thì ra là đệ tử Luyện Quỷ Tông."

Tiết Vọng Liễu trong lòng hoang mang, ngoài mặt bình tĩnh, gật đầu đánh giá gã quỷ tu này:

"Nếu là đệ tử của Luyện Quỷ Tông, vì sao không theo sư phụ ngươi tu hành, lại ở trong cái giếng cạn này?"

Từ Cát Khánh thở dài một tiếng:

"Thực là là sư phụ ta bảo ta bế quan ở đây, tại hạ vốn là người sống ở thành Phù Dung này, lại chết vào đêm trước ngày thi Hương, oán khí chưa tiêu nên hóa thành oán quỷ, thế mới được sư phụ thu làm đệ tử. Ta đi theo sư phụ tu hành mấy chục năm, oán khí trong lòng khó tiêu, suốt ngày ôm đề thi Hương năm xưa mà vùi đầu đọc, không có lòng dạ nào mà tu hành, sư phụ tức giận đã đốt sách của ta, bảo ta bế quan ở đây cho đàng hoàng, bao giờ nghĩ thông rồi hẵng ra."

Tiết Vọng Liễu: ...

Huynh đệ tốt của ta, đây không phải lỗi của ngươi, là lỗi của thời đại này, nếu ngươi sinh ở hiện đại, ngươi chắc chắn sẽ là hình mẫu chăm chỉ chịu khó điển hình trong số các tấm gương học sinh ba tốt.

"Ta tới đây là để hỏi ngươi vài chuyện."

Tiết Vọng Liễu cười liếc gã một cái:

"Nhưng mà phải nhờ ngươi giữ bí mật cho ta, không được để người khác biết ta đã tới đây, đã tới tìm ngươi."

Từ Cát Khánh vội vàng gật đầu:

"Đương nhiên, đương nhiên."

Hai người tìm một chỗ yên tĩnh, Tiết Vọng Liễu lập ra linh giới, quay đầu lại nhìn gã quỷ tu này và hỏi:

"Dạo này, trong thành có một con lệ quỷ liên tục lột da người sống, ngươi có biết là kẻ nào không?"

Từ Cát Khánh sững sờ, buột miệng:

"Chẳng lẽ không phải ngài?"

Tiết Vọng Liễu: ???

Thằng nhãi kia, phát ngôn là phải chịu trách nhiệm đấy. Chưa nói đến ta đây toàn thân quang minh chính phái, tám trăm năm qua ta thêu chữ thập còn không nên hồn, ngươi còn bảo ta đi lột da người, ngươi căm thù người kia đến vậy ư?

"Đương nhiên không phải ta! Ta còn đang tưởng là ngươi làm đấy."

Tiết Vọng Liễu phản bác.

Từ Cát Khánh hết hồn:

"Tiền bối, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy nha. Nếu để sư phụ ta biết ta gϊếŧ người còn lột da, ông ấy chắc chắn sẽ xông tới đây dẫn ta đi tham gia thi đấu trong tông môn ngay lập tức mất."

"Tham gia thì tham gia, Luyện Quỷ Tông nhà các ngươi thương đồ đệ nhất, ngươi thi đấu trong môn phái mà đạt được giải gì chẳng phải phát tài ngay à?"

Tiết Vọng Liễu đáp.

Từ Cát Khánh đau đớn vô cùng:

"Nhưng tại hạ chỉ muốn đọc sách, thi đỗ bảng vàng! Nếu ta thật sự cầm hung khí trong tay, cả ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thì chẳng phải sách thánh hiền đã đọc những năm qua đều là uổng công sao?"

Tiết Vọng Liễu: ...

"Được, được lắm, là ngươi đang đọc sách vì ngày mai quật khởi của quỷ tu!"

Tiết Vọng Liễu tán dương gã một câu, sau đó hỏi tiếp:

"Vài chục năm trước, trong thành này cũng xảy ra chuyện tương tự, ngươi có biết là ai làm không?"

Từ Cát Khánh không nghĩ ngợi gì, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực mà đáp với vẻ tự hào:

"Là ta làm đấy!"

Trở mặt đến là nhanh, Tiết Vọng Liễu sửng sốt một giây mới phản ứng kịp, lập tức túm lấy áo gã quỷ tu gầm lên:

"Con mẹ nó không phải ngươi vừa nói suốt ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thì uổng công đọc sách thánh hiền à? Được lắm, ta thấy mấy người chết gần đây cũng là do tên khốn nạn nhà ngươi làm cả, ta đề nghị ngươi lập tức đi tìm quan phủ tự thú đi!"

Từ Cát Khánh cũng kích động:

"Đấy là ta thay trời hành đạo, mặc dù ta gϊếŧ mấy người, nhưng đã cứu rất nhiều dân chúng bị áp bức trong thành này! Lão già Vương Phú Quý khốn nạn kia, tuổi đã sáu mươi còn nằng nặc cướp con gái thứ hai mới mười sáu tuổi nhà họ Trương về làm vợ bé, ngươi nói lão có đáng chết hay không?"

Tiết Vọng Liễu đã-tám-trăm-tuổi:

"Sáu mươi tuổi thực ra cũng... thực sự không đúng, nhưng ngươi đâu có gϊếŧ vài người, ngươi gϊếŧ cả nhà người ta đó."

"Đó là sư phụ ta làm. Ông ấy nói nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tiện thể chúc mừng ta lần đầu gϊếŧ người. Hơn nữa mấy nhà đó không có một ai là người tốt, chết cũng đáng đời!"

Từ Cát Khánh càng nói càng kích động, nhất thời làn da trên mặt rách toác, lộ ra bộ dạng ác quỷ của gã.

Tiết Vọng Liễu đã hiểu rồi, sư phụ của Từ Cát Khánh - Thanh Uyển Tử không phải người tốt, may mắn gặp phải gã đệ tử đầu toàn cơ bắp là Từ Cát Khánh, bằng không còn chưa biết sẽ dạy ra được loại đồ đệ thế nào đâu.

"Trong thành này... còn có quỷ tu nào khác không?"

Tiết Vọng Liễu hỏi.

Từ Cát Khánh lắc đầu:

"Không biết, gần đây thỉnh thoảng ta có thể cảm nhận được có quỷ khí, nhưng đợi đến khi ta bay ra ngoài tìm hắn thì lại không tìm được tung tích."

"Ngươi tìm hắn làm gì? Thay trời hành đạo à?"

Tiết Vọng Liễu lại hỏi.

Từ Cát Khánh cười hề hề:

"Đương nhiên không phải, nếu như hắn không môn không phái, ta sẽ hỏi hắn có muốn gia nhập vào sư môn ta không. Nếu như hắn không muốn, ta sẽ gọi sư phụ ta đến hỏi lại hắn lần nữa."

"Nếu như hắn vẫn không muốn thì sao?"

Tiết Vọng Liễu hỏi.

Từ Cát Khánh thản nhiên đáp:

"Thì bảo sư phụ ta luyện chế hắn thành pháp khí, miễn cho hắn lại đi hại người."

Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, Từ Cát Khánh ngươi cũng không phải người tốt. Tiết Vọng Liễu một lần nữa khẳng định lại ấn tượng của mình đối với Luyện Quỷ Tông, quả nhiên đều là một bầy toàn mấy thằng cha kì quái.

"Được, nếu ngươi phát hiện tung tích của hắn trong thành, nhớ báo cho ta biết trước tiên."

Tiết Vọng Liễu đưa cho gã một miếng vàng lá:

"Rót linh lực vào đây một cái là ta biết ngay ngươi đang ở đâu."