Niệm Thù sững sờ, chỉ nghe thấy vị Tiết đại ca tốt bụng này khẽ nói:
"Đến cả dung mạo của bà ấy còn nhớ không ra, đừng nói đến giọng nói."
Con đường tu chân dài đằng đẵng, dù là mẫu thân, phụ thân hay các huynh đệ tỷ muội đều đã rời xa hắn quá lâu rồi. Nếu không phải thường xuyên giở bút ký mà bọn họ để lại ra xem, chắc hắn sẽ phải nghi ngờ liệu thực sự trong đời hắn đã từng tồn tại những sinh mạng như thế mất.
"Ta, ta... Từ lúc ta ra đời chưa từng một lần nhìn thấy dáng vẻ của mẫu thân, nhưng người khác đều nói mẫu thân rất đẹp."
Niệm Thù bày tỏ chính mình cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng mẹ mình, tất cả mọi người đều thảm như nhau.
Tiết Vọng Liễu cười cười, quay đầu quan sát đứa ăn mày gầy như que củi trên giường, tưởng tượng nếu trên mặt nó nhiều thịt một tí, có lẽ cũng sẽ là một chú mù tuấn tú.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều."
Tiết Vọng Liễu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và bảo:
"Hôm nay có nắng, ta đỡ ngươi dậy rửa mặt, sau đó ra sân phơi nắng một hồi. Giữa trưa ta đi ra ngoài mua hai cái bánh bột ngô về ăn, ngươi thấy sao?"
Từ sau khi mẫu thân qua đời, chưa từng có người nói đối xử dịu dàng với mình như thế, Niệm Thù sững sờ nhìn về phía có giọng nói của Tiết Vọng Liễu truyền tới, nhỏ giọng hỏi:
"Tiết đại ca, sao ngài phải đối xử tốt với ta như thế?"
Trên người mình không một cắc bạc, càng không có sở trường, thậm chí ngay cả mắt cũng mù. Nếu vị Tiết đại ca này có mưu đồ gì với mình, mình cũng nghĩ không ra là mưu đồ gì nữa, chẳng lẽ là...
Tiết Vọng Liễu đang nghĩ ngợi xem nên bịa lí do thế nào mới phải thì thấy đứa ăn mày mù này đột nhiên kích động hỏi:
"Tiết đại ca, ngài nói ngài đến từ kinh thành, có phải ngài biết mẹ ta không?"
Tự hỏi tự trả lời luôn, thằng nhóc ngươi khá lắm!
Tiết Vọng Liễu vỗ đùi, đang chuẩn bị nói phải, nhưng kịp phản ứng lại rằng mình ngay cả mẹ nó là ai cũng không biết, nói dối thế chẳng phải sẽ lòi đuôi ngay sao?
Hắn ổn định lại tâm trạng vui sướиɠ, trầm mặc thêm hai giây nữa mới bắt đầu trợn mắt nói dối:
"Từng gặp mặt một lần, ngươi trông rất giống mẹ ngươi."
Mặc dù ta chưa từng gặp mẹ ngươi bao giờ, nhưng con trai giống mẹ là chuyện hiển nhiên, không sai được.
Không dám để Niệm Thù hỏi tiếp, càng hỏi càng chóng lòi đuôi, Tiết Vọng Liễu lập tức đổi chủ đề, đỡ nó dậy mặc quần áo mùa đông dày vào, đi vệ sinh rửa mặt một phen, sau đó mang ra một chiếc xích đu gỗ, để Niệm Thù ngồi trong sân phơi nắng, trên người còn đắp một chiếc chăn mỏng.
"Giờ ta phải ra ngoài mua mấy cái bánh bột ngô, ngươi cứ ngồi đây đợi, đừng đi lung tung, ta đi một lát về ngay."
Tiết Vọng Liễu dặn dò xong, dùng mắt ra hiệu cho Đinh Hồng đang vừa phơi nắng vừa ấp trứng bên cạnh xích đu một cái, ý bảo nó phải tuân thủ đạo làm ngỗng, làm một con ngỗng ngoan coi nhà.
Đinh Hồng kêu cạc cạc hai tiếng, giục Tiết Vọng Liễu đi nhanh về sớm, nhớ cũng phải mua về cho nó cái bánh bột ngô.
Mặc dù có con hạc già bảy trăm tuổi là Đinh Hồng trông coi, Tiết Vọng Liễu vẫn hơi lo lắng khi để Niệm Thù ở lại một mình trong sân, dù sao hiện giờ nó chính là mệnh căn của mình, nếu nó xảy ra chuyện gì, mình cũng game over theo. Thế nhưng mà dẫn nó ra ngoài thì càng gây chú ý.
Hắn suy nghĩ một lát bèn lôi miếng bùa gỗ đào bị mình vứt ở một bên ra, gỗ đào còn mới, không chịu được quá nhiều linh lực, Tiết Vọng Liễu cẩn thận rót vào đó một ít linh lực, sau đó buộc vào đai lưng của Niệm Thù.
"Vừa nãy thím Dương cho ta hai cái bùa, ngươi một cái ta một cái, mặc dù con lệ quỷ kia không hại người tốt, nhưng cứ mang cho an tâm."
Tiết Vọng Liễu nói.
Niệm Thù ngẩn người, vô thức cầm lấy miếng bùa bằng gỗ đào rủ xuống bên thắt lưng, cảm nhận hình dạng của nó.
Tiết Vọng Liễu thấy mọi chuyện đã xong mới an tâm đi ra ngoài, nhưng phương hướng hắn đi không phải là ra chợ mua bánh, mà là hướng về cái giếng cạn ở phía Tây thành.
Có lẽ là vì hôm nay Khương đại sư làm pháp sự ở đây mà ở thành Tây có rất nhiều người, hơn nữa ai cũng cầm trong tay một miếng bùa gỗ đào, như đang cầm kim bài miễn chết vậy.
Tiết Vọng Liễu thấy thế cũng buộc miếng bùa lên thắt lưng của mình, chắp tay đi theo dòng người lại gần cái giếng cạn kia. Vốn dĩ hắn còn tưởng chuyện giếng cạn phong ấn quỷ chỉ là tin đồn nhảm, không ngờ đi tới đây lại cảm nhận được một luồng quỷ khí nhàn nhạt thật.
Hắn nhướng mày nhìn về phía cái giếng cạn dán đầy bùa giấy vàng chu sa như xiềng xích buộc chặt lấy miệng giếng cạn kia, cũng nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc bên cạnh đó.
Tiểu kiếm tu của Kiếm môn Lan Trạch cũng có mặt?
Tiết Vọng Liễu cúi đầu thấp hơn một chút, lại đi sát vào đám đông thêm một tí, để bọn họ đừng chú ý tới mình. Đợi đến khi hắn chậm rãi lại gần được cái giếng cạn kia, đám tiểu kiếm tu kia đã rời đi rồi.
Tiết Vọng Liễu xác định xung quanh không có vấn đề xong mới tụ linh lực ở hai mắt nhìn xuống đáy giếng. Hay lắm, nhìn chỉ thấy một màu đen kịt, giống như có người che mất mắt mình.
Oán khí và quỷ khí xoay tròn dưới đáy giếng, chưng ủ khéo léo, trăm năm cất hầm, trên người đã có tu vi Trúc Cơ, không biết đây là cô hồn dã quỷ tự mình tu luyện hay là đệ tử của Luyện Quỷ Tông nữa.
Thím Dương kia không nói dối, thành Phù Dung nho nhỏ này đúng là tàng long ngọa hổ!
Tiết Vọng Liễu nhìn xung quanh một lượt, phát hiện không ai nhìn sang bên này, lập tức cong ngón tay gõ vào nắp giếng.
Tiểu quỷ ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, ta muốn vào nhà, cửa ơi mau mở.
========
Lời tác giả:
Tiết Vọng Liễu: Mở cửa đi, ship hàng đây!