Tin Vui, Trưởng Lão Trốn Rồi

Chương 9.1: Đừng hòng cướp người của ta

Lúc Tiết Vọng Liễu xuyên việt tới đây còn là một đứa bé bọc tã lót gào khóc đòi bú. Thời điểm đó hắn còn chưa có ý thức, nhưng đến lúc hắn hai tuổi biết mở miệng nói chuyện thì lập tức xuất khẩu thành thơ.

Chưa nói đến chuyện ba tuổi hắn đã biết nghìn chữ, năm tuổi đọc thuộc thơ Đường, sáu tuổi thuộc làu làu tứ thư ngũ kinh cộng thêm các loại thoại bản, từ bé đã nổi tiếng khắp kinh thành. Chỉ cần nói sau này hắn tu hành để sống sót, vì thân là linh thể Tiên Thiên, tốc độ tu hành nhanh cực kỳ, lúc chỉ bằng thằng nhóc này hắn đã là tu sĩ Nguyên Anh rồi.

Hơn nữa mình còn là giữa đường chuyển hướng, không giống y, cha mẹ y đều là tu sĩ nổi danh, từ nhỏ đã có gia đình giáo dục bồi dưỡng.

Mặc dù trong lòng thầm nghĩ cũng thường thôi, nhưng trên mặt Tiết Vọng Liễu vẫn ngoan ngoãn hành lễ một cái với vị tiên trưởng tiểu Tân này, khẩn khoản nói:

"Không biết tiên trưởng có biện pháp diệt trừ con yêu quái khói đen kia, để nó không thể hại người nữa không."

"Bọn ta đang nghĩ cách, hôm qua ta đã đánh trọng thương khói đen kia, có lẽ lần sau gặp lại có thể chế ngự được nó."

Tân Di đáp xong lại hỏi:

"Hai người các ngươi có biết vì sao khói đen kia đến rồi lại đi không?"

Tân Di nói chuyện, mắt lại nhìn Niệm Thù, tên ăn mày mù này thiếu hồn thiếu phách, hiển nhiên là nhân vật mà quỷ quái thích nhập vào nhất, khói đen kia hẳn là nhằm vào nó, mà nam tử ở bên cạnh nó có lẽ chỉ bị liên lụy mà thôi.

Chỉ có điều, vì sao khói đen kia đến đây chưa làm gì đã đi rồi? Tân Di nghĩ mà nhíu mày, ánh mắt lại chuyển sang chỗ Tiết Vọng Liễu.

Người này tướng mạo bình thường, dáng người gầy gò, vóc người cũng không cao, là một người bình thường đến nỗi ném vào trong đám đông sẽ không bị phát hiện. Nhưng mẹ mình từng nói phải duy trì cảnh giác đối với mỗi một người...

Chẳng lẽ người này cũng là tu sĩ?

Tiết Vọng Liễu thấy Tân Di đang quan sát mình, không thèm trốn tránh, ngược lại nhìn thẳng vào mắt y, vỗ đùi giận dữ nói:

"Ta cũng đang bực đây, ta vừa về đến nhà đã phát hiện cổng mở, còn tưởng gặp phải trộm cướp. Kết quả ta vừa mới mở cổng ra đã bị một luồng khói đen bọc lấy."

Trên mặt hắn còn bày ra vẻ sợ hãi, khϊếp đảm nói:

"Lúc ấy bên tai ta toàn là tiếng gào thét cùng tiếng khóc, sau đó ta ngất luôn, đến khi các ngươi đến mới khôi phục ý thức."

Niệm Thù cũng gật đầu phụ họa:

"Lúc ấy, ban đầu là ta nghe được tiếng ngỗng kêu toang toác trong sân, sau đó đã bị thứ gì đó bao bọc, bên tai cũng là tiếng quỷ khóc, sau đó ta không biết gì nữa..."

Nó nói đến đây thì khựng lại, chợt nhìn về phía Tân Di và hỏi:

"Chẳng lẽ nó cảm giác được tiên trưởng tới rồi, cho nên mới chưa kịp làm gì đã bỏ chạy ư?"

Tân Di sững sờ, lại nghe tên ăn mày mù này nói tiếp:

"Đêm qua chính là tiên trưởng đánh nó trọng thương, hẳn là nó cảm nhận được khí tức của tiên trưởng, lập tức sợ hãi trốn đi."

"Nói đúng lắm, nó ăn quả đắng trong tay tiên trưởng, chắc chắn là sợ ngài rồi."

Tiết Vọng Liễu vỗ tay một cái, miệng phụ họa, trong lòng còn hô hai tiếng "hay quá". Thằng nhóc Niệm Thù này đúng là một đứa bé đáng yêu, mặc dù mắt mù nhưng lại rất tinh tế, cực kì khéo ăn nói.

Để cho tiểu kiếm tu này tin tưởng y thực sự rất giỏi, Tiết Vọng Liễu còn lôi kéo Niệm Thù định quỳ xuống hành lễ với vị tiên trưởng họ Tân này một cái, cảm tạ ơn cứu mạng của y.

Tân Di vội vàng đưa một tay ra đỡ lấy bọn họ, miệng liên tục nói:

"Đừng mà, đừng mà, ta chỉ làm chuyện mình phải làm thôi."

Các sư đệ sư muội ở bên cạnh nghe xong những gì hai người này nói, suy nghĩ một lát hình như cảm thấy rất có lý, cũng bắt đầu khen đại sư huynh lợi hại. Hiển nhiên là luồng khói quỷ kia sợ đại sư huynh mới quay đầu bỏ chạy.

Tân Di - kẻ chưa bao giờ được cha mẹ khen ngợi - nhất thời thấy hơi lâng lâng. Y còn trẻ, đây là lần đầu tiên y dẫn sư đệ sư muội ra ngoài rèn luyện đã gặp phải chuyện lớn như thế, lại còn bị bản thân giải quyết một cách dễ dàng.

Mình không hổ là kiếm tu thiên tài của Lan Trạch Kiếm Môn, tu hành dễ như trở bàn tay, thật sự là quá mạnh.

"Ta không lợi hại như các ngươi nói đâu."

Trong lòng Tân Di thấy tự hào cực kì, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ khiêm tốn.

Nhưng Tiết Vọng Liễu là ai chứ? Là kẻ từng có kinh nghiệm giao tiếp với tu sĩ trẻ trong nhiều năm, là một nhà giáo dục có thâm niên, có thể viết ra một cuốn sách để truyền dạy kinh nghiệm. Hắn đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng mấy đứa nhóc ở tuổi này từ lâu rồi.

Nhưng tình hình bây giờ là bắt buộc phải thế, hắn tiếp tục quạt gió thêm củi, nhìn Tân Di bằng ánh mắt vô cùng kính nể, miệng liên tục khen:

"Lợi hại lắm, lợi hại lắm."

"Đúng vậy, vốn dĩ đại sư huynh chính là người có tu vi đứng đầu trong số chúng ta, chính là người lợi hại nhất."

"Vốn dĩ trong số chúng ta, đại sư huynh là người chăm chỉ tu luyện nhất."

"Đại sư huynh lợi hại nhất!"

Mấy sư đệ sư muội của Tân Di đều nhiệt tình tâng bốc, chỉ có Giang Nguyên ôm kiếm đứng ở xa nhất kia là nhếch miệng, nhỏ giọng lầu bầu:

"Ta thấy cũng không lợi hại lắm đâu, mèo mù vớ cá rán thôi."

Tân Di bị khen đến đỏ cả mặt, vội xua tay nói:

"Các ngươi đừng nói nữa."

Y quay đầu nhìn hộp cơm đổ tóe loe trên mặt đất, vội vàng tiến lại gần xách hộp cơm lên mở ra nhìn, nói với giọng tiếc rẻ:

"Mỳ đổ hết rồi, không ăn được nữa."

"Thôi chết, Niệm Thù còn chưa ăn cơm nữa."

Tiết Vọng Liễu vỗ vai Niệm Thù:

"Ngươi chờ một lát, ta đi mua thêm một phần."

Giang Nguyên thấy hắn xách hộp cơm định ra ngoài, ôi chao một tiếng rồi nói:

"Bên ngoài quá nguy hiểm, chưa biết chừng khói đen kia còn đang chờ ở bên ngoài đấy, để ta đi mua giúp ngươi."

"Như thế cũng phải."

Tân Di lập tức hoàn hồn, thầm mắng mình sơ ý, quay sang nhìn Tiết Vọng Liễu và nói:

"Vị lang quân này, vị tiểu huynh đệ bên cạnh ngươi đây có thân thể thiếu hồn, là kiểu người dễ bị yêu quái nhập vào nhất, chính vì nguyên nhân này mà con quỷ khói đen kia mới tập kích hắn nhiều lần."

Niệm Thù sững sờ, thì thào hỏi:

"Thân thể thiếu hồn là sao..."

"Người có ba hồn sáu phách, ngươi lại thiếu một hồn hai phách, theo lý mà nói không thể sống đến bây giờ, nhưng ngươi lại trưởng thành, xem ra là số mệnh đã định trước như thế."

Tân Di liếc nhìn Tiết Vọng Liễu đang đứng một bên giả vờ há hốc mồm, tiếp tục nói:

"Chẳng bằng vị tiểu huynh đệ này đi theo bọn ta, bọn ta theo sát bảo vệ hắn, khói đen kia cũng sẽ không tới tìm lang quân ngươi nữa."

Hay lắm, định mang mệnh căn của ta đi luôn ư? Không có cửa đâu!