Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Chương 33

“Các người nói gì thế?” Bác gái Tiền vừa bê chậu men sứ, vừa xách giỏ rau, lề mề bước đến với vẻ mặt bực dọc.

Bà cụ Lương nhường chút chỗ: “Đang nói về con bé nhà họ Nguyễn. Bà có mua mì lạnh nó bán không?”

“Nhắc đến là tôi tức đây!” Bác gái Tiền đập giỏ rau xuống, tỏ rõ thái độ không vui.

Mọi người nhìn nhau, bà cụ Lương tiếp lời: “Làm sao vậy?”

Thấy ai cũng chăm chú lắng nghe, bác gái Tiền thầm nghĩ đây là cơ hội tốt để tung tin. Cô gái kia không bán được hàng, nhà lại không có trụ cột, đến lúc đó mình lại đi mai mối cho Đông Tử, không sợ nó không gật đầu.

“Không phải chứ! Đều là hàng xóm láng giềng, tôi tốt bụng đến ủng hộ mà nó lại bắt tôi xếp hàng! Nếu là tôi bán đồ, các bác đến mua, tôi chắc chắn ưu tiên cho mấy người đầu tiên! Còn cái món mì lạnh đó, chỉ toàn dưa chuột với giá đỗ, dám bán 3 hào một suất. Tôi chẳng hiểu đám người kia nghĩ gì, cứ phải chen nhau mua cái đó. Tôi không ngu, không bị lừa đâu!”

Vừa nói, bà ta vừa tháo dây rau ra, nhưng không ai đáp lời.

Ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt không mấy thiện cảm, bà ta bực mình hỏi: “Sao thế?”

Bà cụ Lương khẽ nhíu mày: “Nếu chỉ vì chuyện đó mà bà tức, thì bà sai rồi. Mua hàng phải theo thứ tự trước sau, bà chen ngang là không đúng. Những người bận đi làm còn chịu khó xếp hàng, bà rảnh rỗi lại muốn chen lên? Nếu cô bé chiều theo bà, người khác có chịu không? Cái này là bà sai rõ ràng.”

Mấy người khác cũng gật đầu đồng tình, ông cụ Chu thì ung dung uống hớp trà mát.

“Còn chuyện giá cả, tôi thấy hợp lý mà. Bây giờ cái gì mà chẳng đắt. Vợ của Phạm Quân còn nói với tôi là giá đỗ con bé bán đều mua từ nhà cô ấy. Dầu ớt thơm phức kia chắc chắn là tự làm, bỏ nhiều thứ ngon vào lắm. Tính hết nguyên liệu như thế, 3 hào một suất đã là quá phải chăng. Lâu rồi bà không ra ngoài ăn sáng đúng không?”

Nghe xong, bác gái Tiền sững sờ. Bà cụ Lương từ bao giờ lại nói chuyện sắc bén như thế chứ?

Bà cụ Lương thấy bác Tiền bị nghẹn họng thì hắng giọng, tiếp lời: “Con bé nhà họ Nguyễn, nhỏ tuổi mà đã phải ra ngoài bán mì lạnh, đã là vất vả lắm rồi. Là hàng xóm, không giúp gì cũng đành, đừng nói xấu người ta, như vậy xấu mặt lắm!”

Nói rồi, bà ấy bưng chậu rau đứng dậy: “Tôi rửa xong rau rồi, về trước đây!”

Những người khác cũng vội vàng thu dọn: “Trời bắt đầu oi rồi, tôi cũng về nhặt rau trong nhà.”

“Tôi cũng thấy nóng, mồ hôi ướt cả áo. Đi chung đi!”

Đám ông già còn lại thì lùi ghế vào sát tường, lôi bàn cờ tướng từ dưới bàn đá ra: “Đánh ván chứ?”

Bác gái Tiền dù có chậm đến mấy cũng nhận ra mọi người tản đi là vì mình. Bà ta chẳng nói được câu nào, chỉ thấy bực bội. Sao lại đối xử với bà ta như vậy chứ?

Chẳng ai nể mặt gì cả!

Bác gái Tiền hậm hực cầm đồ quay về. Lúc ngang qua nhà họ Nguyễn, không nhịn được mà phì một tiếng, hừ lạnh: “Ra cái vẻ gì chứ, đàn ông cũng chẳng có mà còn làm phách!”

Nhuyễn Nhuyễn ngồi chia tiền thành từng cọc nhỏ: cọc 1 hào, 2 hào, cả mấy đồng tiền lẻ.

Hôm nay cô kiếm được hẳn 33 tệ. Cô cẩn thận cuộn lại, gom chung với tiền hôm qua, dự định khi nào đủ trăm sẽ ra ngân hàng mở tài khoản.

Cô cũng chưa rõ mở quán ăn thì cần bao nhiêu vốn, nhưng vẫn nên tích cóp thêm.

Nghĩ đến chuyện mở quán, Nhuyễn Nhuyễn bước ra sân, ước chừng diện tích, đủ chỗ kê tám bàn ăn, mỗi bên bốn cái.

Còn gian bếp thì nên làm kiểu không có cửa, tiện cho việc đi lại, giống như hậu thế, chỉ treo một tấm rèm nửa cao là được.

Cô bèn lấy giấy bút ra vẽ phác họa ý tưởng.

Càng vẽ, trong lòng càng phấn khích. Trong đầu toàn là hình ảnh của quán ăn tương lai. Cô nằm úp lên giường, chôn mặt vào gối, trái tim ngập tràn hy vọng.

“Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, bây giờ mày chỉ mới là con gà mới học được ba món thôi!”

Để khiến bản thân bình tĩnh lại, Nguyễn Nhuyễn lập tức chui vào hệ thống học công thức mới của hôm nay, mì om đậu đũa.