Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Chương 32

Không kịp gõ cửa, lão Lý đẩy cửa bước vào, ánh mắt chạm ngay vào Từ Yến đang ăn mì.

“Khoan đã!” Ánh mắt ông ấy dán chặt vào hộp cơm trong tay cô ấy.

Đặt ly trà xuống bàn, ông ấy nghiêng người hít hà mùi thơm toát ra từ hộp cơm, vẻ mặt đắm chìm.

“Cái này... cô mua ở đâu thế?”

Từ Yến vội gắp mì trên đũa cho vào miệng, nuốt xuống rồi mới nói: “Trên đường đến đây tôi mua đấy. Gần trạm xe buýt cạnh nhà tôi, chủ nhiệm Lý, chắc chú cũng bị mùi thơm này hấp dẫn rồi đúng không? Tôi nói thật, hôm qua lần đầu ngửi thấy, tôi cũng như chú, mê luôn!”

“Cô ăn món này hôm qua nữa à?”

Từ Yến gật đầu lia lịa: “Hôm qua chú đi học bồi dưỡng, không có ở cơ quan. Mọi người hôm qua còn bảo mùi trong phòng nghỉ thơm quá, làm họ chẳng tập trung làm việc nổi!”

Lão Lý gật gù: “Họ nói đúng đấy.”

Mùi thơm ấy khiến ông ấy không kìm được, nước miếng bắt đầu tiết ra, dù mới ăn no nhưng dạ dày lại kêu réo đòi thêm món cay cay.

Thấy chủ nhiệm Lý cứ dán mắt vào hộp cơm, Từ Yến khẽ ôm hộp lại gần người: “Chủ nhiệm... tôi chỉ mua có một phần thôi.”

Lúc này lão Lý mới nhận ra hành động không hay của mình, liền ho nhẹ một tiếng, mở nắp ly trà để uống cho đỡ... thèm. Nhưng nước vừa rót xong, vừa uống một ngụm thì lưỡi lập tức bị bỏng.

Không tiện làm trò cười trước mặt nhân viên, ông ấy vội vã xoay người rời đi.

Thế nhưng trong mắt Từ Yến, cảnh tượng đó lại là: chủ nhiệm Lý vì không ăn được mì của cô ấy, lại bị hương thơm tra tấn quá mức, đành “chạy trốn” trong đau khổ!

Hôm sau, công việc buôn bán vẫn thuận lợi như thường. Nhuyễn Nhuyễn liếc nhìn hộp bánh quy đã gần đầy, động tác dọn hàng cũng nhanh nhẹn hơn hẳn.

Sắp được về nhà đếm tiền rồi!

Cô đẩy chiếc xe ba bánh trở về, mấy ông bà lớn tuổi đang hóng mát trong hẻm thấy vậy liền lên tiếng chào hỏi.

“Nhóc Nguyễn, dọn hàng rồi đấy à!”

“Dạ vâng, ông ạ. Ông đang hóng gió đấy hả?” Nhuyễn Nhuyễn xưa nay vẫn thế, ai cười với cô, cô cười lại. Ai gây sự, thì xin lỗi, không dễ đâu nhé.

“Thằng cháu đích tôn của tôi ăn mì lạnh cháu làm xong, cứ nằng nặc đòi ngày mai phải ăn tiếp. Cháu đúng là khéo tay thật đấy!”

Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ đáp: “Thật hả ông? Bé đó ăn được cay không ạ? Ngày mai ông đưa bé đến, cháu làm cho ít cay hơn một chút, kẻo bé ăn không nổi!”

“Thật ra tôi mua cho mình ăn, mẹ nó đã nấu cho nó món khác rồi, mà cái mũi nó thính lắm, ngửi thấy mùi mì lạnh là đứng đực ra không chịu đi. Cũng phải cảm ơn cháu đấy, dạo này trời nóng, nó ăn uống kém hẳn, bố nó có đập bàn cũng chẳng ép được. Vậy mà nay nó chủ động đòi ăn, tôi cũng chiều theo luôn. May mà nhà tôi vốn ăn cay quen rồi.”

“Trời nóng thì đúng là phải ăn món gì đó khai vị mới ăn được. Thôi, ông hóng gió tiếp nha, cháu tranh thủ về rửa sạch đồ kẻo nắng lên cao!”

“Ừ ừ, cháu cứ lo việc của mình đi!”

Ông cụ Chu vội vàng phe phẩy cây quạt, ý bảo Nhuyễn Nhuyễn cứ đi trước.

Chờ cô đi khuất, ông cụ khẽ thở dài, đúng là một đứa bé hiểu chuyện.

“Ông xếp hàng sáng nay à? Tôi cũng định mua, mà thấy đông quá nên thôi. Nghe ông cụ kể vậy, ngon thật à?” Bà cụ Lương vừa đặt bó rau lá tre xuống, vừa tò mò hỏi.

Ông cụ Chu bĩu môi: “Tôi giống người hay nói phét sao?”

“Tôi cứ tưởng ông muốn nâng đỡ nó, nói cho có thôi. Một đứa con gái nhỏ, ai mà tin mì lạnh nó làm lại ngon đến vậy. Các ông bà chưa thấy đâu, người ta xếp hàng dài đến tận cửa tiệm đậu phụ của sư phụ Phạm cơ!”

Bà cụ Lương còn giơ tay ra mô tả, khiến mấy ông bà còn lại không khỏi ngạc nhiên.

“Buôn bán thế cơ à!”

Ông cụ Chu vừa cười vừa phe quạt: “Mấy người chắc cũng ngửi thấy mùi dầu ớt đỏ cay nồng chứ? Tôi bị cái mùi đó dụ vào đấy! Có gì đâu mà không xếp hàng, rảnh rỗi cũng chẳng làm gì, xếp một lúc là xong thôi mà!”

Bà cụ Lương nhớ lại mùi hương thơm nức mũi hồi sáng, nước miếng liền tiết ra: “Chuẩn luôn. Mai dứt khoát tôi phải đi ăn thử xem mì lạnh đó rốt cuộc ngon cỡ nào!”