Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Chương 31

Nguyễn Nhuyễn liếc bà một cái, tay ngừng trộn mì: “Bác gái Tiền, bác không thấy hàng dài thế kia à? Không thấy cháu đang bận sao? Bác đang cản trở công việc của cháu đấy. Nếu bác muốn mua mì, xin mời xếp hàng. Đến trước được phục vụ trước, chen ngang là không được. Và bác cũng nên giữ gìn sức khỏe, sống thật lâu, chứ nếu không... Đông Tử nhà bác chắc chẳng còn trông cậy vào ai đâu.”

Người xếp hàng nghe bà già nói mà như xem được vở kịch. Tuy không tiện lên tiếng, nhưng chuyện chen hàng thì không chấp nhận nổi!

Thế là lần lượt có người lên tiếng:

“Không chen hàng nha, tụi tui đang nhìn hết đây!”

“Lớn tuổi rồi mà còn định chen ngang, chẳng làm gương gì cả!”

“Lùi ra sau đi, tui đói sắp xỉu luôn rồi, đợi tới lượt trước đã là nhịn hết mức. Bác mà chen vô, tui không nhịn nữa đâu, bất kể là bác hay bà!”

...

Bác gái Tiền choáng váng, sao lại có nhiều người bênh con bé này thế? Mới bán có một hôm mà!

“Gì mà dữ vậy, không biết tôn trọng người già hả!” Bà ta buông một câu rồi nuốt nước miếng đánh ực. Mùi mì này đúng là thơm thật.

Nhưng bà ta quyết không mua của nhà họ Nguyễn. Dám cãi lời bà ta? Vậy thì cả cái xóm này đừng mong buôn bán yên ổn!

Tuy nhiên, càng đi về phía trước, thấy hàng người gần như xếp đến tận tiệm đậu phụ của sư phụ Phạm, bác gái Tiền không khỏi cảm thán: đám người này điên hết cả rồi, ăn gì mà chẳng là ăn, nhất định phải chen chúc xếp hàng dài thế này chỉ để ăn một bát mì lạnh?

Đúng là một lũ ngốc, toàn là ngốc nghếch!

Ba hào một bát, đông thế này... trời ơi, đắt khách thế này thì bán mì lạnh đúng là kiếm được bạc thật!

Bác gái Tiền bỏ đi. Nguyễn Nhuyễn thấy người khiến mình bực bội đã rời đi, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Cô chủ nhỏ à, mấy lời vừa rồi của bà ta, cô đừng để tâm nhé. Dù gia đình có xảy ra chuyện gì, tự mình lao động kiếm ăn thì chẳng có gì phải xấu hổ cả. Hơn nữa, tay nghề của cô giỏi thế này, sau này chắc chắn sẽ sống tốt.”

Có người lo Nguyễn Nhuyễn sẽ buồn lòng vì lời nói của bác gái Tiền nên cố ý lên tiếng an ủi cô.

“Đúng đấy cô chủ nhỏ, mì lạnh của cô ngon thế này, lại còn siêng năng chịu khó, ông trời sẽ không phụ lòng đâu!”

“Phải đấy phải đấy, tôi nhất định sẽ đến ủng hộ mỗi ngày! Cô chủ cố lên!”

“Cô chủ cố lên!”

Nguyễn Nhuyễn thật ra cũng chẳng để bụng, chỉ là rất ghét cái cảm giác bị soi mói như ruồi bu. Cô không ngờ mọi người lại an ủi mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Cảm ơn mọi người. Bà ta chỉ là một người không quan trọng, tôi sẽ không để tâm đến đâu, yên tâm nhé!”

Lời vừa dứt, nhìn gương mặt tròn trịa còn vương nét trẻ con của cô ánh lên nụ cười kiên định, cộng thêm những gì bác gái kia vừa nói, mọi người đều đoán được cô chủ nhỏ thật sự đang có chuyện gia đình khó khăn.

Thật ra trước đó, khi thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy lại đi bán mì lạnh, ai cũng đã có đôi chút thắc mắc. Hôm nay xem như đã có lời giải. Nhiều người thầm quyết định trong lòng: sau này, chỉ cần cô chủ nhỏ còn bán, họ nhất định sẽ mua ăn sáng ở đây.

Cô chủ nhỏ đáng được như vậy.

———

Từ Yến là một nhân viên quầy của hợp tác xã cung ứng thành phố. Cô ấy xách theo túi vải bước vào phòng nghỉ, chuẩn bị ăn sáng. Hiện tại, các gian hàng nhỏ lẻ đã bắt đầu chiếm dần không gian ở trung tâm thương mại, lượng khách đến hợp tác xã mua sắm cũng giảm sút đáng kể so với mọi năm.

Nhà Từ Yến có điều kiện, không lo ăn mặc, lương tháng tiêu xài thoải mái. Lại có công việc nhẹ nhàng không vất vả, cô ấy rất hài lòng.

Vừa mở hộp cơm, một mùi thơm nồng đặc trưng của dầu ớt lan tỏa, hòa quyện cùng hương thơm của các nguyên liệu khác, ngay lập tức khiến cả phòng nghỉ tràn ngập mùi vị quyến rũ đó.

Chủ nhiệm Lý của hợp tác xã – lão Lý, vừa lấy nước sôi xong, đi ngang qua cửa thì lập tức bị mùi hương cay nồng cuốn lấy. Ông ấy vốn là người mê đồ cay, chỉ ngửi mùi là biết ngay loại ớt này đúng chuẩn vị.