Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Chương 30

Tôn Hồng Mai thích nhất là nhìn người ta ăn uống ngon lành như vậy. Thơm quá đi mất. Xem ra hôm nay buôn bán chắc cũng khấm khá. Bà dặn dò mấy câu rồi quay người đi làm.

Trộn xong ba phần mì lạnh, Nguyễn Nhuyễn tranh thủ thời gian ăn sáng. Vừa trả lại cái bát, đã nghe có người gọi: “Cô chủ nhỏ ơi!”

Cô vội vàng quay về xe ba bánh, không dám nán lại tán gẫu.

Bán đồ ăn sáng là tranh thủ đúng cái lúc mọi người còn chưa vào làm mà thôi.

“Cô chủ nhỏ, mì lạnh cô làm ngon thật đấy! Tôi ước gì được ăn cả ba bữa một ngày. Hay là tối cô cũng ra bán đi?”

Người lên tiếng là Từ Yến, vị khách mua mì hôm qua. Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy liền thân rất mốt, chân đi giày da sạch sẽ bóng loáng, vừa nhìn đã biết là người có điều kiện.

Nguyễn Nhuyễn cho mì vào hộp của cô ấy, vừa làm vừa đáp: “Tiền thì kiếm hoài không hết, nhưng tối tôi còn phải về ăn cơm cùng gia đình.”

Hơn nữa cô còn phải luyện tay nghề, sau này mở quán rồi, có thể sẽ bán cả ba bữa.

“Thật là tiếc quá.” Từ Yến nhận hộp cơm, cẩn thận bỏ vào túi vải. Cô ấy không quen ăn uống ngoài đường, định mang về cơ quan ăn.

Hàng người vẫn còn rất dài. Những người hôm qua chưa mua được thì hôm nay tò mò xếp hàng, rồi lại bị khách quen nhiệt tình giới thiệu, lần lượt nhập hội.

Sáng nay Nguyễn Nhuyễn chuẩn bị nhiều mì dầu hơn hôm qua. Trước đây cô còn lo việc cứ trộn mì lặp đi lặp lại sẽ nhàm chán.

Nhưng thật ra, làm rồi mới thấy cũng khá vui.

Nghe khách hàng khen lấy khen để, lại được tiếp xúc với đủ loại người, Nguyễn Nhuyễn thấy thời gian trôi vèo vèo.

“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ‘Bước đầu thử sức’, bán thành công 100 phần mì lạnh sốt cay! Thưởng: công thức mì om đậu đũa. Đồng thời kích hoạt nhiệm vụ mới, bán 200 phần mì om đậu đũa!”

Tiếng hệ thống vang lên trong đầu khiến tay cô khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đã quay về nhịp làm việc bình thường.

Tuyệt thật, món mì om đậu đũa này cũng hợp để bán buổi sáng. Trước đây cô còn lo thực đơn hơi đơn điệu.

“Ơ kìa, chẳng phải con bé nhà họ Nguyễn sao? Cháu làm cái gì đấy? Mẹ cháu cũng nỡ lòng để con ra đường vất vả kiếm sống thế này à?”

Một giọng nói the thé mang theo vẻ hả hê vang lên, phá vỡ tâm trạng vui vẻ của Nguyễn Nhuyễn.

Không cần quay đầu cô cũng biết, lại là bác gái Tiền thích ngồi lê đôi mách.

“Của chị đây, cảm ơn đã ghé mua, hẹn lần sau gặp lại!” Nguyễn Nhuyễn mỉm cười tiễn khách, rồi quay sang đón người tiếp theo: “Ba hào một phần, bỏ tiền vào hộp giùm em. Chị ăn được cay không ạ?”

Bác gái Tiền thấy cô không đoái hoài gì đến mình, mặt liền sa sầm. Tối qua ngồi hóng mát ngoài đầu ngõ, bà ta mới nghe tin Nguyễn Nhuyễn ra đường bày hàng bán mì, chuyện lớn đấy!

Cả xóm ai chẳng biết nhà họ Nguyễn coi con gái như ngọc như vàng. Nhìn làn da trắng mịn kia, ai tin nổi cô đi bán đồ ăn sáng?

Bà ta không tin nổi nên sáng nay cố tình dậy sớm ra xem, không ngờ lại là thật.

Thế chẳng phải chứng tỏ nhà họ Nguyễn giờ chỉ là cái vỏ rỗng? Trụ cột đã mất, chắc chắn ảnh hưởng không nhỏ.

Vậy… chuyện của thằng Đông Tử nhà bà ta, phải chăng có thể tính tới rồi?

Con bé Nguyễn Nhuyễn này thì được cái mã ngoài, chứ ngày xưa quá đỗi kiêu căng, bà ta vốn không ưa.

Nhưng bây giờ, trời nhà nó sập rồi, còn kiêu gì nổi?

Không đời nào!

Nghĩ vậy, bác gái Tiền lại nhe răng cười tiến sát chiếc xe ba bánh: “Bán mì lạnh à? Con bé nhà họ Nguyễn, sao không nói gì với hàng xóm láng giềng? Nếu tối qua không vô tình thấy, thì bao giờ bác mới có cơ hội ủng hộ cháu chứ!”

Nguyễn Nhuyễn theo phản xạ lấy khăn trắng phủ lại mì trong thùng: “Bác gái Tiền, đây là đồ ăn, bác đừng tới gần quá. Nếu bác muốn mua, xin xếp hàng. Một phần ba hào, vui lòng tự chuẩn bị hộp mang theo.”

Bác gái Tiền cười khan một tiếng, trong lòng chửi con bé vô duyên, nhưng miệng vẫn nói tiếp: “Chúng ta là hàng xóm mà, thân thiết hơn mấy người kia ấy chứ! Bác chỉ muốn ủng hộ cháu thôi. Đông Tử nhà bác lớn hơn cháu vài tuổi, ở nhà sung sướиɠ lắm. Cháu thì đúng là khổ, giá như đầu thai vào nhà bác, giờ chắc vẫn còn đang ngủ trong chăn ấm!”