“Nhuyễn Nhuyễn, mẹ được con nhắc mới tỉnh ra. Chỉ lần này thôi, mẹ chỉ mang một lần này! Ngày mai ai nói gì mẹ cũng không mang nữa!”
Giọng bà nghiêm hẳn lại.
Nhuyễn Nhuyễn thấy mẹ thật sự nghiêm túc, liền véo má bà một cái:
“Mẹ ơi, mẹ dễ thương ghê á! Lo gì, chuyện tới thì giải quyết tới, nước đến thì lấy đất ngăn. Biết đâu mai mốt người ta ăn thử thấy cũng thường thôi, rồi không tìm mẹ nữa thì sao. Mẹ cứ thoải mái đi!”
Tôn Hồng Mai lúc này mới nhận ra con gái đang trêu mình, vung tay vỗ nhẹ vào mông cô:
“Cái con bé này, ngay cả mẹ mà cũng dám chọc!”
Tối hôm đó ăn cơm xong, Nhuyễn Nhuyễn đi mua giá đỗ xanh cho hôm sau. Mẹ cô vốn ngủ sớm, nên sau khi tắm xong, cô cũng sớm đăng nhập vào hệ thống, tiếp tục luyện kỹ thuật dùng dao.
Sáng hôm sau, vẫn là giờ cũ, chỗ cũ, hai mẹ con đẩy chiếc xe ba bánh ra đường.
“Nhuyễn Nhuyễn, con ăn sáng trước đi, lỡ hôm nay lại như hôm qua thì không biết đến mấy giờ con mới được ăn đó.”
Tôn Hồng Mai có chút lo lắng.
“Mẹ, con là người bán mà, mẹ còn sợ con đói à? Nè, đây là phần mì của mẹ, nhớ dặn họ, chưa đến giờ ăn thì đừng mở ra, kẻo hơi nóng vào, mì sẽ mất ngon.”
Cô tiện miệng bịa ra một lý do, dù gì cũng không muốn làm hỏng danh tiếng của mình, đặc biệt là trong mắt đồng nghiệp của mẹ, mối quan hệ công sở rất quan trọng.
“Ừ, vậy không được, con chắc cũng bận bịu không đi đâu được. Giờ còn sớm, để mẹ đi mua cho con!”
Nói xong, Tôn Hồng Mai đặt túi lưới xuống, nhìn trước nhìn sau rồi đi về phía tiệm đậu phụ của sư phụ Phạm, Nhuyễn Nhuyễn từng nói chỗ đó có sữa đậu nành chuẩn vị.
Phía Nhuyễn Nhuyễn, cô vừa mới đặt ghế xuống, thì đã có người bước tới trước xe ba bánh.
“Cô chủ nhỏ, tôi dẫn đồng nghiệp tới ủng hộ nè, cho tụi tôi mỗi người một phần mì lạnh nhé!”
Vừa nói, họ vừa đồng loạt đưa ra mấy hộp cơm đã mở sẵn.
Ba người đàn ông, cao đều trên mét tám, mặc đồng phục công nhân màu xanh, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Ở đằng xa, Tôn Hồng Mai vừa thấy cảnh đó, tim liền thót lên. Lạy trời đừng phải người tới gây sự…
“Người ta tới mua mì lạnh mà, chị đừng lo. Với lại, tôi sẽ giúp trông chừng, không để ai ăn hϊếp con bé đâu.”
Phạm Quân thấy sắc mặt bà liền hiểu bà đang lo điều gì.
Tôn Hồng Mai nghe vậy liền cảm kích:
“Thế thì làm phiền cậu quá rồi, tôi thật sự lo con bé là con gái, nhỡ gặp người không tốt thì... Tiền bạc chẳng đáng gì, chỉ sợ nó bị thương thôi.”
...
Nhuyễn Nhuyễn thu tiền rất gọn gàng, động tác thành thạo, nhanh chóng trộn mì cho từng người.
“Ăn được cay không? Cay nhẹ hay cay nhiều?”
“Được được được! Phải cay mới ngon chứ!”
Họ tới đây cũng là vì món ớt đỏ đặc biệt này. Không thế thì ai lại chịu dậy sớm nửa tiếng để tới xếp hàng chờ chứ!
Tôn Hồng Mai bưng đĩa đậu hoa với quẩy đến, còn Nguyễn Nhuyễn đang bận rộn trộn mì lạnh, không kịp ăn.
“Mẹ à, mẹ cứ để đồ ăn đó rồi đi làm đi. Giờ này xe buýt còn vắng.”
Tôn Hồng Mai ừ một tiếng, nhưng vẫn chưa vội rời đi. Nghe Nhuyễn Nhuyễn nói là một chuyện, tận mắt nhìn con gái bán đồ ăn lại là chuyện khác.
Thấy con gái thu tiền, trộn mì đâu ra đấy, bà không khỏi cảm thấy vui mừng.
Con bé này, thực sự đã trưởng thành rồi.
“Dì ơi, cô chủ nhỏ là con gái dì à? Dì có phúc thật đấy, cô chủ nhỏ nấu ăn ngon quá chừng!”
Một khách hàng không nhịn được lên tiếng bắt chuyện với Tôn Hồng Mai.
Bà chỉ mỉm cười khiêm tốn: “Đâu có, đều nhờ mọi người ủng hộ cả. Tôi thay mặt con bé cảm ơn mọi người nhiều lắm.”
“Khách sáo gì chứ! Hôm qua tôi mua được phần mì lạnh cuối cùng, trời ơi, ăn xong mà cả ngày cứ thòm thèm. Tôi kể với mọi người là ăn được tô mì ngon quá trời, họ còn không tin, nên hôm nay tôi dắt cả đám đến ăn thử. Nhìn kìa, ăn ngon quá mà chẳng ai nói nổi câu nào!”
Hai người bạn cùng làm của anh ta cũng ngây ngô cười, chỉ buông một câu “ngon lắm” rồi lại cắm cúi ăn tiếp.