Ba người đứng đó, người lên tiếng chính là người đã giúp bà nói đỡ hôm nay.
Tôn Hồng Mai bật cười bất lực: “Mấy người thật là, chỉ một bát mì lạnh mà đã làm mấy con sâu thèm ăn trong bụng nổi dậy à? Hôm nay tôi nhìn thấu hết rồi nhé.”
“He he, tại mì lạnh con gái bà làm ngon quá, bọn này cũng muốn hưởng chút phúc lộc theo.”
Còn gì để nói nữa? Dù sao thì họ cũng nể mặt bà như vậy, bà cảm thấy rất được an ủi.
“Được, vậy đưa hộp cơm đây, mai tôi mang tới cho.”
Cả nhóm mừng rỡ, nhanh chóng gom hộp cơm bỏ vào túi lưới, còn đưa kèm theo 1 đồng 2 hào.
“Đây là gì chứ? Hôm nay mọi người giúp tôi, bát mì lạnh này coi như tôi mời. Tiền này mang về đi!”
Thảo nào lúc ăn trưa lại hỏi giá mì lạnh, hóa ra đã có âm mưu từ trước rồi!
“Không được đâu, bà là bà, con gái bà là con gái bà. Mới bắt đầu làm ăn, sao có thể để hai người lỗ vốn? Thế nhé, bọn tôi đi trước đây!”
Nói xong, cả nhóm cười rộ lên rồi chạy đi.
Tôn Hồng Mai nhìn đống hộp cơm trong tay và trong túi, không biết nên khóc hay cười.
Đây là gì chứ? Ngoại giao... mì lạnh à?
Nhưng nghĩ kỹ thì điều này cũng chứng minh một chuyện: mì lạnh của Nhuyễn Nhuyễn không lo ế hàng.
Nguyễn Nhuyễn thu dọn xong quầy hàng, rửa sạch đồ dùng rồi cất gọn, sau đó vào hệ thống tiếp tục luyện dao.
Tâm trạng cô hôm nay vô cùng tốt. Tự tay kiếm được tiền, chứng tỏ cô có thể sống dựa vào chính mình ở thế giới này.
Mười lăm đồng kia là khoản tiền đầu tiên cô kiếm được, cũng là nền tảng để cô tự tin lên kế hoạch mở tiệm ăn nhỏ sau này.
Đúng sáu giờ tối, Nguyễn Nhuyễn canh giờ từ trong hệ thống đi ra, mẹ sắp về rồi.
Vừa nghĩ xong thì cổng vang lên tiếng động, Tôn Hồng Mai vừa bước vào cửa đã vội vàng tìm con gái.
Ánh mắt cứ lượn lờ trên mặt Nguyễn Nhuyễn, mong nhìn ra được chút gì đó.
Nguyễn Nhuyễn cố ý giữ vẻ mặt thản nhiên, còn nũng nịu:
“Mẹ, sao mẹ về muộn vậy nè?”
Vừa thấy biểu cảm đó, lòng Tôn Hồng Mai thoáng chùng xuống.
Mì lạnh bán không được à? Không thể nào!
Hay là bị bắt nạt? Người trong ngõ chê bai con bé à?
Lửa giận dâng lên trong lòng, bà đặt đồ lên bàn trà trong sân, bước tới trước mặt Nguyễn Nhuyễn:
“Nói đi, ai bắt nạt con? Mẹ đi tìm họ tính sổ!”
Nguyễn Nhuyễn cười khổ, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Lúc đẩy xe ba bánh về, đúng là có người bàn ra tán vào, nhưng cô không để ý. Tiền này cô tự tay kiếm được, sạch sẽ, không có gì phải xấu hổ.
“Mẹ này, mẹ không biết con gái mẹ à? Ai dám bắt nạt con chứ!”
Nghe vậy, Tôn Hồng Mai mới thở phào, vậy thì chỉ còn một khả năng khác.
“Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay con ra bán lần đầu, cứ coi như là rèn luyện bản lĩnh. Có kiếm được tiền hay không không quan trọng, quan trọng là tích lũy kinh nghiệm.”
Phụt...
Nguyễn Nhuyễn bật cười, tay khoác vai mẹ, nhẹ nhàng ấn bà ngồi xuống.
“Mẹ nhìn cho kỹ nha, không được chớp mắt đâu!”
Nói rồi, cô lôi tiền trong túi quần ra, đặt lên bàn:
“Đây là tiền con bán mì lạnh sáng nay! Con giỏi không nè!”
Tôn Hồng Mai ngây người vài giây, rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Bà cầm tiền lên đếm tới đếm lui:
“Mười lăm đồng đó hả? Con chỉ bán một buổi sáng mà bằng một phần tư lương tháng của mẹ rồi!”
Không trách được bao người bỏ việc nhà nước, cái “bát cơm sắt” giờ cũng chẳng còn chắc nữa. Một tháng bà được sáu mươi đồng, vậy mà Nhuyễn Nhuyễn chỉ trong một buổi sáng đã kiếm được mười lăm.
Nguyễn Nhuyễn kể lại tình hình bán hàng sáng nay, nghe đến đoạn có người xếp hàng dài, mắt Tôn Hồng Mai cười đến cong lại, như thể chính mình tận mắt chứng kiến. Nghe tới đoạn bán hết vẫn còn người chưa mua được, bà lại lo lắng thay, nhưng khi nghe cách giải quyết của con gái, lông mày bà giãn ra ngay lập tức.
“Mẹ còn lo con không bán hết thì bị nắng chiếu, nhưng con nhìn đồng hồ rồi, mì lạnh chỉ bán trong một tiếng là hết, đâu có kịp nắng gì đâu!” Nguyễn Nhuyễn rất vui, vì cuối cùng cô cũng có người để chia sẻ niềm hạnh phúc này.