“Nếu người bị giẫm là tụi mình, các cậu tin không, bà ta thể nào cũng gây chuyện cho mà xem.”
“Bà ta chỉ biết bắt nạt người yếu hơn thôi. Gặp người cứng vía một chút thì chẳng dám hé răng.”
“Ai mà yếu? Chẳng qua là không muốn chấp nhặt với bà ta thôi, thật sự động vào thì ai mà chẳng dữ dằn!”
“Hồng Mai nói đúng, bà ta thật sự sợ đàn ông.”
Chuyện vừa rồi chỉ là một màn chen lấn nhỏ, Lý Lan Hương đi rồi, mọi người lại quay về với tâm điểm, hộp cơm của Tôn Hồng Mai.
“Dầu ớt này thơm quá, Hồng Mai, cậu mua ở đâu thế?”
Mọi người đều dỏng tai nghe. Giờ thì không kịp nữa, đợi tan ca phải chạy đi mua ngay, mùi thơm này thật sự khiến người ta thèm đến phát cuồng. Nếu không ngại mất mặt, họ đã xin nếm thử vài miếng rồi.
“Con gái tôi tự làm đấy, không phải mua ngoài đâu.”
Nói đến con gái, gương mặt Tôn Hồng Mai rạng rỡ vì tự hào.
“Con gái cậu giỏi thật đấy. Hay là nhờ nó chia sẻ cách làm đi, thơm thế này, bọn tôi cũng muốn học.”
“Đúng đúng, bọn tôi cũng muốn học nè.”
Tôn Hồng Mai thoáng do dự: “Tôi cũng không muốn giấu các cậu, nhưng con bé đang mở quầy bán mì lạnh, công thức dầu ớt này là bí quyết riêng, không thể chia sẻ được.”
Dù hơi tiếc nuối, nhưng mọi người đều hiểu chuyện, không ép nữa.
Thấy mà không được ăn, lại còn bị mùi thơm tra tấn, ai nấy đều thở dài rồi lặng lẽ tản đi.
Lâm Quế Chi khẽ chạm vào tay Tôn Hồng Mai: “Nhuyễn Nhuyễn thực sự đang bán mì lạnh à? Con bé còn nhỏ, có chịu nổi cực khổ không? Hay là để tôi cho cậu vay ít tiền, tìm mối giúp con bé kiếm suất làm việc ổn định.”
Tôn Hồng Mai cảm kích nhìn bạn thân, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhuyễn Nhuyễn bảo muốn thử sức, còn nói sau này muốn mở quán ăn. Cứ để con bé thử trước đi. Tôi đang để dành tiền, lỡ đâu sau này nó không muốn làm nữa, tôi còn có thể chống lưng cho nó.”
Giờ bà không còn quá lo lắng như lúc đầu nữa. Đến cả mấy chục người trong căn-tin đều thèm món mì ấy, chắc chắn Nhuyễn Nhuyễn ngoài kia cũng có khách ủng hộ.
Dù vậy, bà vẫn chia một nửa phần mì cho Lâm Quế Chi. Trước giờ hai người luôn chia sẻ đồ ăn ngon với nhau, lần này cũng không ngoại lệ.
Tôn Hồng Mai đã ăn nhiều lần rồi, nhưng Lâm Quế Chi thì đây là lần đầu.
Mọi người xung quanh nhìn Lâm Quế Chi ăn ngon lành, chẳng thèm đυ.ng tới phần cơm căn-tin, càng thêm tò mò món mì này ngon tới mức nào.
“Hồng Mai, con gái bà bán ở đâu vậy? Buổi tối có bán không?”
Họ đang tính sau giờ làm thì tới ăn thử.
Món mì đó thật sự quá hấp dẫn, đến mức cơm trong tay cũng chẳng còn mùi vị gì nữa.
Tan ca buổi tối, Tôn Hồng Mai vội vàng thu dọn đồ đạc để về, không ngờ lại bị Lâm Quế Chi kéo sang một bên.
Lâm Quế Chi nhìn trước ngó sau, hạ giọng nói:
“Là bạn bè thì cậu phải giúp tôi chuyện này!”
“Chuyện gì thế? Ra vẻ bí mật vậy?” Lại còn lén lút như ăn trộm, khiến Tôn Hồng Mai không khỏi tò mò.
Lâm Quế Chi ghé sát vào tai Tôn Hồng Mai, thì thầm một câu.
Nghe xong, Tôn Hồng Mai vừa buồn cười vừa bất lực: “Không ngờ cậu lại kiên định như vậy. Mang đi thì được, nhưng phải đưa hộp cơm cho tôi đấy.”
Ban đầu bà cứ nghĩ Lâm Quế Chi chỉ nói chơi cho vui, ai ngờ người ta nghiêm túc thật.
Lâm Quế Chi vội vàng nhét hộp cơm của mình vào túi xách của Tôn Hồng Mai: “Yên tâm đi, tôi rửa sạch sẽ rồi, tiền cũng để trong đó rồi, tôi đi trước đây!”
Nghe đến tiền, Tôn Hồng Mai vội gọi bà ấy lại, nhưng Lâm Quế Chi sợ bà không nhận tiền, nên đã chuồn mất tăm.
Tôn Hồng Mai thở dài bất lực. Chỉ là một suất mì lạnh thôi, làm sao có thể nhận tiền của bạn được chứ?
Bà cứ tưởng Lâm Quế Chi là người đầu tiên, nào ngờ vừa bước ra khỏi cổng nhà máy thì lại bị gọi lại, lần này là nhóm bạn công nhân.
“Này, Hồng Mai, con gái bà đang bán mì lạnh phải không? Bán cho ai mà chẳng là bán, tụi này cũng muốn ăn thử xem sao. Ngày mai đi làm, bà mang tới cho tụi này với nhé!”