Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Chương 18

Cháu thấy thú vị nên thử làm theo. Các nguyên liệu ấy, có cái cháu cho vào đại thôi, không ngờ lại ngon đến vậy!”

Nguyễn Nhuyễn nói xong vẫn giữ nguyên nụ cười.

Không ai nhìn ra rằng, toàn bộ câu chuyện cô vừa kể đều là... bịa ra.

Cả nhà ai cũng bất ngờ với nguồn gốc của món ăn. Mã Tư Cầm không kìm được, cảm thán: “Vẫn là đọc sách hay thật! Trong sách không chỉ có giai nhân với lầu son gác tía, mà còn có cả công thức làm ớt dầu nữa!”

Tôn Thiệu Nguyên, người vừa trượt kỳ thi đại học, khẽ gãi mũi, cố làm mình nhỏ lại.

Không đúng, chẳng phải Nguyễn Nhuyễn cũng đâu có đi học nữa đâu?

Nghĩ tới đây, Tôn Thiệu Nguyên liền ngồi thẳng người lên.

Thế nhưng ngay giây sau, ông cụ Tôn đã chỉ đích danh: “Thiệu Nguyên, theo ông vô bếp. Trưa nay dùng ớt dầu của em cháu trộn mì lạnh. Cháu cẩn thận chút, đừng làm hỏng mất!”

Tôn Thiệu Nguyên: “???”

Hỏng cái gì cơ chứ…

Ông cụ Tôn vui mừng khôn xiết khi thấy đám con cháu đều hứng thú với việc nấu nướng. Hứng lên, ông cụ còn đặc biệt trổ tài món tủ của mình, thịt rang muối kiểu bùng nổ.

Giữa trời hè nóng nực, món trộn mát lạnh là không thể thiếu. Ông cụ có được lọ ớt dầu đỏ ngon tuyệt, liền cắt phần thịt luộc sẵn trong nồi ra làm món nguội.

Chưa nấu nướng đã đời, bà cụ Tôn đã gọi ông cụ ra ngay, nói trời nóng thế này, quạt cũng toàn gió nóng, trưa thì ăn tạm thôi, tối trời mát hãy thoải mái trổ tài.

Trước khi rời bếp, ông cụ còn nhờ Tôn Thiệu Nguyên xào thêm một đĩa khoai tây chua cay.

Nguyễn Nhuyễn cũng không rảnh rang gì. Cô lấy mì sợi dầu ra, làm món mì lạnh theo cách của riêng mình. Mã Tư Cầm ở bên phụ giúp, nhìn Nhuyễn Nhuyễn thao tác thuần thục, như thể đã làm món này không biết bao nhiêu lần. Bà ấy bật cười trêu:

"Nhìn không biết còn tưởng con bé nhà ta là chủ xe mì lạnh ngoài phố ấy chứ! Tay nghề thế này cơ mà! Hồng Mai, em sướиɠ thật đấy."

Tôn Hồng Mai chỉ mỉm cười. Nhìn nét mặt chuyên tâm của con gái, lại nhớ đến lời bố mẹ vừa nói, nhà họ Tôn sẽ luôn là chỗ dựa cho mẹ con bà, nhất định sẽ đòi lại công bằng từ Nguyễn Chí Cường, tuyệt đối không để họ bị ức hϊếp nữa.

Trên có bố mẹ che chở, dưới có con cái hiếu thuận, Tôn Hồng Mai cảm thấy chuyện với Nguyễn Chí Cường, có lẽ cũng không còn quá khó vượt qua.

Khác với cảm xúc phức tạp của mẹ, Nguyễn Nhuyễn nghe mợ trêu ghẹo thì trong lòng liền lóe lên một ý tưởng.

"Mợ ơi, lát nữa mợ phải nếm thử đấy nhé, xem mì lạnh của cháu có bán được không."

Mã Tư Cầm cười vang:

"Chưa cần ăn, chỉ ngửi mùi thôi là biết không tệ rồi! Mà thật mang đi bán, chắc hàng người xếp phải dài dằng dặc."

Nhuyễn Nhuyễn nghe mà lòng vui rộn ràng, ai lại không thích nghe lời may mắn cơ chứ.

"Cảm ơn mợ nói điều lành."

Cô bé này, làm như thật không bằng. Mã Tư Cầm chợt như nghĩ ra điều gì, thoáng kinh ngạc nhìn sang Hồng Mai rồi quay lại hỏi:

"Nhuyễn Nhuyễn, chẳng lẽ cháu định..."

Câu sau bà ấy không nói hết, chỉ liếc qua tô mì lạnh. Nguyễn Nhuyễn hiểu ngay ý bà ấy muốn hỏi.

"Hiện tại cháu đang suy nghĩ về chuyện đó."

Đã đến lúc nói rõ, cô nghiêm túc quay sang mẹ:

"Mẹ, con muốn bán mì lạnh ngoài đầu hẻm nhà mình"

Phản ứng đầu tiên của Tôn Hồng Mai là cho rằng con bé đang nghịch ngợm.

"Thảo nào lần trước con hỏi mẹ nếu bán mì lạnh thì có bán được không, giờ lại hỏi mợ con nữa... hóa ra con đang thăm dò! Nhuyễn Nhuyễn à, bán đồ ăn không dễ như con nghĩ đâu. Bình thường con chẳng chịu để nắng chạm vào người, nếu bán không được, con phải ngồi đó cả ngày, chịu gió chịu nắng, con chịu nổi không."

Tôn Thiệu Nguyên cũng cảm thấy em gái đang bốc đồng, nghĩ gì làm nấy. Anh ấy lặng lẽ múc khoai tây chua cay ra đĩa, sau đó chỉ chỉ bắp tay của mình.

"Nhuyễn Nhuyễn, thấy cơ tay anh không? Ông ngoại nói rồi, không có sức là không được! Con gái ngoan ngoãn ở nhà đi. Chán thì đi học. Dù sao anh cũng tốt nghiệp cấp ba, đừng để sau này ngay cả anh mà em cũng không bằng."

Tiếng tranh luận khiến cả nhà chú ý. Ông cụ Tôn phe phẩy quạt đi lại.