Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Chương 17

Bà ấy bưng thố khoai ra ngoài, ngạc nhiên hỏi con trai:

“Thiệu Nguyên, khoai này con cắt à? Học được rồi hả?”

Tôn Thiệu Nguyên nhìn sang, thở dài một hơi:

“Không phải con.”

Rồi anh ấy giơ tay chỉ về phía Nguyễn Nhuyễn:

“Cô ấy cắt đấy.”

Mã Tư Cầm nhìn theo tay con trai, vừa trông thấy Nguyễn Nhuyễn mở to đôi mắt, ánh nhìn có chút vô tội, còn mỉm cười với bà ấy một cái, bà ấy liền sững người.

“Cái gì là Nhuyễn Nhuyễn cắt à? Để cậu xem nào, dạo này Nhuyễn Nhuyễn lớn rồi ha, biết vào bếp luôn rồi.” Tôn Ngôn Quân vừa nói vừa bước lại gần. Nhưng khi nhìn thấy đĩa khoai tây sợi trên tay vợ mình, những lời an ủi đã chuẩn bị sẵn trong bụng lập tức bị nuốt ngược lại.

Tuy ông ấy không hứng thú với chuyện bếp núc, nhưng tai nghe mắt thấy bao năm, ông ấy vẫn nhận ra đĩa khoai tây này cắt cực khéo, hình thức cũng rất đẹp mắt.

“Nhuyễn Nhuyễn, cháu giỏi quá! Cậu đây chắc chắn không thể cắt được sợi khoai nào đẹp như vậy đâu!”

Vừa dứt lời, ông bà cụ Tôn, hai người vừa gọi Tôn Hồng Mai vào nói chuyện cũng bước ra. Ông cụ nghe con trai nói xong, phe phẩy quạt rồi đi về phía Mã Tư Cầm. Ban đầu chỉ là một cái liếc nhìn, nhưng khi thấy đĩa khoai tây, ánh mắt ông cụ dừng lại.

“Cái này, là Nhuyễn Nhuyễn cắt à?” Câu hỏi dành cho cả nhà, nhưng ánh mắt ông cụ thì chỉ chăm chăm nhìn Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn đành gật đầu: “Dạ, ông ngoại, cháu cắt đó ạ.”

Ông cụ đón lấy bát khoai từ tay con dâu, ngồi xuống ghế salon bên cạnh, lúc thì gật gù, lúc lại khẽ lắc đầu thở dài.

Tôn Hồng Mai lúc này cũng quay lại bên cạnh con gái. Nguyễn Nhuyễn thấy mắt mẹ hơi đỏ, rõ ràng là vừa khóc, liền dịu dàng xoa nhẹ lưng bà để an ủi.

Tôn Hồng Mai nở một nụ cười với con.

“Dạo gần đây không biết sao, Nhuyễn Nhuyễn tự nhiên đâm ra thích nấu ăn. Con bé làm món ớt dầu đỏ thơm lắm, lần này con mang một ít cho mọi người nếm thử, cũng coi như để nó bày tỏ chút lòng hiếu thảo.”

Vừa nói, bà vừa lấy từ chiếc giỏ đặt bên bàn trà ra một hũ sành trắng.

Vừa mở nắp, mùi ớt dầu thơm nức lan tỏa, lập tức tràn ngập trong khứu giác của mọi người.

Ngửi thấy mùi hương ấy, trong đầu ông cụ Tôn hiện lên hình ảnh một nồi ớt đỏ rực, dầu trong nồi sôi lăn tăn bọt nhỏ. Rồi ông cụ lại tưởng tượng mình múc một muỗng dầu ớt ấy chan lên tai heo trộn nguội, món ăn vốn nhạt nhẽo ấy bỗng trở nên ngon lành hẳn lên...

Mỗi người trong nhà họ Tôn đều nghĩ về một món cay nhất từng nếm qua. Ngay cả bà cụ Tôn, người vốn không ăn cay được, cũng nhớ đến những ngày đông khắc nghiệt năm xưa, phải gặm ớt để chống lạnh.

“Hồng Mai, con nói cái này là Nhuyễn Nhuyễn làm thật à?” Ông cụ Tôn vẫn chưa dám tin.

Tôn Hồng Mai gật đầu: “Bố, đừng nói bố, ngay cả con lúc đầu ngửi thấy mùi còn bất ngờ hơn bố nữa. Không biết con bé học công thức ở đâu, nhưng làm ra mùi vị ngon lắm. Con nghĩ đã vậy thì mang đến cho mọi người nếm thử.”

Ông cụ lại nhìn Nguyễn Nhuyễn, trong mắt ông đầy tự hào, thương yêu và xen lẫn cả chút nhẹ nhõm.

Ông cụ nâng hũ sành lên, dưới màu trắng của gốm, màu đỏ của ớt dầu nổi bật vô cùng, dầu ớt loang loáng, ánh lên một lớp óng ánh đẹp mắt. Ông cụ Tôn không kìm được lại gật đầu.

“Ớt dầu này đúng là cực phẩm!”

Ông cụ đưa tay quạt nhẹ lên miệng hũ, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nói: “Có hành lá, hành tây, ngò rí, hoa tiêu…”

Kể ra mấy loại gia vị, ông cụ bỗng dừng lại, mở mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, nói ông nghe xem, sao cháu lại nghĩ ra làm thế này?”

Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Nguyễn Nhuyễn. Cô mím môi rồi trả lời:

“Cháu tình cờ đọc được trong một quyển sách, có nhắc đến truyền thuyết về món ớt dầu đỏ vùng Thục. Ngày xưa hai quân giao chiến, bên phụ trách bếp núc đã thêm ớt dầu đỏ vào món ăn để cổ vũ tinh thần binh sĩ, nhờ đó mà quân lính liên tiếp thắng trận. Sau này, người đầu bếp ấy được phong thưởng, nhưng lại từ chối và mang công thức món ăn ấy về dân gian để ai cũng được thưởng thức.