Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Chương 16

Nguyễn Nhuyễn gật đầu lia lịa, đi rửa tay, lau khô rồi quay lại:

“Tránh ra nào!”

Tôn Thiệu Nguyên biết điều lùi lại một hai bước, nhưng vẫn đứng cạnh để bảo vệ cô.

Không ngờ, chưa kịp nói thêm câu nào, anh ấy đã thấy Nguyễn Nhuyễn cầm lấy củ khoai tây bên cạnh, rồi đang đang đang bắt đầu thái.

Chưa kịp chớp mắt, cô đã thái xong cả củ. Cả quá trình mượt mà như một bản nhạc trống đều đặn, dứt khoát và nhịp nhàng.

Tiếng động đó... anh ấy từng nghe qua rồi. Là tiếng mà ông nội anh ấy tạo ra mỗi lần làm mẫu cắt cho anh ấy xem.

Nhưng… sao Nguyễn Nhuyễn lại biết?

“Xong rồi nè, em cắt xong rồi đấy!” – Nguyễn Nhuyễn bình thản tuyên bố, chẳng hề bất ngờ khi thấy Tôn Thiệu Nguyên đứng ngây ra như phỗng.

“Em, em…” – Tôn Thiệu Nguyên chỉ vào đống khoai rồi lại chỉ cô, lắp bắp chẳng biết nói gì.

Nguyễn Nhuyễn phủi tay:

“Đó, cũng đâu có khó như anh nói đâu!”

Cứ như người từng luyện cắt đến nát cả đống dưa leo trong hệ thống kia không phải là cô vậy.

Tôn Thiệu Nguyên há miệng mà không thốt nên lời. Những sợi khoai tây cô cắt đều tăm tắp, không sai một ly. Trình độ này không chỉ đòi hỏi kỹ năng kiểm soát lực tay xuất sắc mà còn cần thời gian luyện tập rất dài. Anh ấy đã luyện nửa tháng mới cắt ra được mấy sợi tạm coi là nhìn được.

Chuyện này… thật sự quá kỳ diệu.

Thấy Tôn Thiệu Nguyên như bị đả kích nặng, Nguyễn Nhuyễn vội vỗ vai anh ấy:

“Nè nè, tỉnh chưa?”

Tôn Thiệu Nguyên nhìn cô, đầu óc vẫn còn ong ong:

“Em làm thế nào vậy?”

“Em có phép thuật đó!” – Nguyễn Nhuyễn nháy mắt với anh ấy, rồi quay người đi về phía phòng khách.

“Trong bếp nóng quá, em đi bật quạt đây! Anh nhớ ngâm khoai tây vào nước đi nhé, trưa nay mình làm khoai tây chua cay!”

Nói xong, cô thản nhiên bước ra ngoài, trong lòng thì sung sướиɠ:

Ha, lần này giả bộ thành công rồi!

Tôn Thiệu Nguyên cũng không biết vì sao mình lại ngoan ngoãn làm theo lời Nguyễn Nhuyễn như thế. Xử lý xong hết, anh ấy cũng bước ra, ngồi đối diện cô, mắt dán chặt vào Nguyễn Nhuyễn như muốn xuyên qua đầu cô mà nhìn vào trong.

Nguyễn Nhuyễn đang ăn dở miếng dưa hấu, liền đổi tư thế quay lưng lại. Bị nhìn chằm chằm thế này, ngay cả nhổ hạt cũng thấy khó xử.

Cuối cùng, Tôn Thiệu Nguyên không nhịn được lên tiếng:

“Nguyễn Nhuyễn, nói thật đi, em luyện bao lâu rồi?”

Nguyễn Nhuyễn vừa ném hạt dưa vào thùng rác vừa đáp:

“Chắc cỡ một hai ngày.”

Dù nếu tính theo hệ thống thì cũng gần một tháng rồi.

“Sao có thể? Nếu em không muốn nói thì thôi, đâu cần phải gạt anh?” – Tôn Thiệu Nguyên tròn xoe mắt nhìn cô.

Đôi mắt tròn xoe như vậy khiến Nguyễn Nhuyễn suýt phì cười. Rõ ràng là anh cô, mà sao trông cứ như cậu em trai bé bỏng vậy?

“Thật mà, không tin thì hỏi cô út của anh xem. Em mới vào bếp dạo gần đây thôi, chắc là… có năng khiếu ấy mà!”

Nguyễn Nhuyễn thản nhiên tự gắn cho mình một cái danh.

Dù sao cô cũng đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, chuyện gì không thể xảy ra nữa chứ?

Tôn Thiệu Nguyên nghẹn họng.

“Có năng khiếu gì cơ?” Mã Tư Cầm vừa cười vừa hỏi khi bước vào.

Nguyễn Nhuyễn vội ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông có chiều cao ngang ngửa Tôn Thiệu Nguyên, nét mặt lại giống mẹ mình.

“Cậu ơi!”

Tôn Ngôn Quân tươi cười:

“Nhuyễn Nhuyễn, nghe nói cháu với mẹ đến chơi, cậu đang đánh cờ cũng bỏ giữa chừng chạy về luôn đây!”

Vừa nói, ông ấy vừa đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

“Thiệu Nguyên, trưa nay ăn cơm hay làm mì lạnh vậy con?” Mã Tư Cầm quay sang hỏi con trai. Gần đây, bà ấy không còn quyền quyết định trong bếp nữa, mỗi ngày ăn gì đều phụ thuộc vào việc hôm đó tập cắt món gì.

Tôn Thiệu Nguyên vẫn đang rối rắm, không trả lời.

“Cái thằng này, sao không chịu nói? Trưa nắng thế này, làm mì lạnh cho Nhuyễn Nhuyễn ăn nhé?”

Nguyễn Nhuyễn cười tươi vô hại:

“Dạ, cháu ăn gì cũng được ạ!”

Mã Tư Cầm cảm thán:

“Con gái vẫn là dễ thương nhất, đúng là chiếc áo bông nhỏ giữ ấm lòng mẹ!”

Vừa nói, bà ấy vừa định vào bếp lấy thùng nhỏ đi múc nước giếng. Vừa đi qua quầy bếp, bà ấy liếc thấy một thố khoai tây sợi đang ngâm nước, liền dừng lại.