“Cô, Nhuyễn Nhuyễn, hai người đến rồi à!” Anh ấy nhanh chóng bưng cốc trà lớn lên uống một hơi.
Tóc húi cua, da ngăm, trán và tay áo đẫm mồ hôi, cao tầm mét tám, cánh tay lộ rõ cơ bắp, đúng chuẩn trai trẻ khỏe mạnh.
Khi anh ấy đặt ly xuống, Nguyễn Nhuyễn thoáng thấy đôi mắt hạnh quen thuộc kia. Đôi mắt ấy khiến anh ấy trông hiền hẳn ra. Thì ra, mắt hạnh là đặc điểm di truyền!
Tôn Hồng Mai rất quý đứa cháu này:
“Đi lau mồ hôi đi cháu! Trời nóng thế này, cực cho cháu quá!”
Ông cụ Tôn vừa quạt mo vừa bước đến, hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế đối diện:
“Thế mà đã than khổ rồi à? Thời ông học nghề mới gọi là cực! Toàn phải học lén lút, chẳng ai chịu dạy, ngày đêm tập luyện. Chỉ riêng dao thôi, ông không nhớ nổi mình đã làm hỏng bao nhiêu cái!”
Nguyễn Nhuyễn ngồi bên chỉ biết cười mỉm. Trong đầu cô lúc này toàn là gian bếp mà hệ thống tạo ra, nhiệt độ thay đổi theo ý muốn, dụng cụ vừa tay, nguyên liệu tươi ngon đủ loại, lại còn giúp tăng tốc học hỏi.
Cô cảm thấy mình đã ôm được một cái "đùi to" cực vững, cực yên tâm!
“Chúc mừng ký chủ nhận được 2 điểm may mắn!”
Thấy chưa, hệ thống tốt như thế đấy!
Phải biết biết ơn, phải biết trân trọng!
Nguyễn Nhuyễn quyết tâm, sau khi về nhất định sẽ chăm chỉ hơn nữa, cố gắng học thật nhanh đủ 16 chiêu.
Bà cụ Tôn thấy ông chồng lải nhải liền cắt lời:
“Thôi đừng kể mãi chuyện ngày xưa, Thiệu Nguyên nhà mình học cũng không tệ đâu. Hồng Mai, cháu con giờ tiến bộ lắm.”
Tôn Hồng Mai gật đầu hưởng ứng:
“Vậy thì đáng để khen rồi. Thiệu Nguyên cố lên, cô tin tưởng cháu đó!”
“Thôi đi, đừng khen nhiều quá, kẻo nó chủ quan. Thi rớt đại học thì cũng phải có nghề nuôi thân, sau này còn lo cho gia đình.” Ông cụ lại dội thêm gáo nước lạnh.
Nguyễn Nhuyễn nhìn sang Tôn Thiệu Nguyên, thấy anh ấy cười toe toét dùng khăn lau mồ hôi, hoàn toàn chẳng để tâm.
Đúng là một gia đình ấm áp thật đấy!
Mọi người đang trò chuyện rôm rả thì bỗng nhiên im bặt.
Bà cụ Tôn nhìn con gái, vẻ mặt do dự muốn nói rồi lại thôi. Mã Tư Cầm đoán được tâm tư mẹ chồng, liền quay sang Tôn Thiệu Nguyên nói:
“Thiệu Nguyên, con dẫn em vào bếp đi, xem em muốn ăn gì trưa nay. Hồng Mai, anh em đang đánh cờ gần đây, chị đi gọi ông ấy về!”
Nguyễn Nhuyễn lập tức hiểu ý, đứng dậy đi nhanh vào bếp. Trước khi bước vào, cô quay đầu nhìn lại, thấy mẹ mình đã theo ông bà ngoại vào phòng, cánh cửa còn được đóng lại.
Tôn Thiệu Nguyên lấy một củ khoai tây trong giỏ ra, tung lên tung xuống trong tay, rồi hỏi:
“Hôm nay không học làm cô gái trên bìa tạp chí nữa à?”
Nguyễn Nhuyễn: Hả??
Gì mà bìa với chả tạp chí?
Tôn Thiệu Nguyên chỉ vào mái tóc cô:
“Không phải em từng nói muốn học theo mấy cô gái trên bìa tạp chí, cả đời không buộc tóc à?”
Ra là vậy… Thảo nào trong nhà nguyên chủ có cả đống băng đô mà không có lấy một cái dây cột tóc.
“Chuyện con gái, anh đừng có hỏi. Hỏi là tại em thích!” Nguyễn Nhuyễn tiến đến bên bàn bếp, thấy cạnh đó có một chậu lớn khoai tây đã bào sợi. Mới nhìn thì có vẻ ổn, nhưng nhìn kỹ thì sợi to sợi nhỏ, chẳng đều chút nào.
“Cái này còn phải luyện thêm đấy!”
Nghe vậy, Tôn Thiệu Nguyên liền thu tay lại, không tung khoai nữa.
“Em nhìn ra được à?”
Nguyễn Nhuyễn nhướn mày: “Ừm hừm.”
“Được rồi, em nhìn ra được thì đúng là anh còn phải luyện thật.” Tôn Thiệu Nguyên thở dài, nhận mệnh đeo tạp dề vào, cầm dao chuẩn bị luyện tiếp.
Nhưng với Nguyễn Nhuyễn, câu này nghe chẳng dễ chịu chút nào.
Cái gì mà cô nhìn ra được thì đúng là cần luyện thật?
Cô còn chưa kịp phản bác, chợt nảy ra một ý, bèn ghé lại gần:
“Anh Thiệu Nguyên, hay là… để em thử nhé?”
Tôn Thiệu Nguyên nhìn cô từ đầu đến chân như thể thấy người ngoài hành tinh.
“Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Trước giờ em có bao giờ động tay vào mấy việc này đâu. Cắt rau thì khỏi nói, rửa hoa quả em còn lười nữa là! Anh là anh em mà còn không hiểu em chắc? Đừng có giả vờ!”
“Thử chút thôi mà, em muốn xem nó có khó thật không.”
Tôn Thiệu Nguyên nhìn ánh mắt sáng rực của cô, thấy biểu cảm chẳng giống đùa hay phá phách gì, bèn đặt dao lên thớt:
“Nói trước, phải cẩn thận, dao cắt trúng tay là đau lắm đấy.”