Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Chương 14

Tôn Hồng Mai nghĩ bụng cũng đang rảnh, liền thuận theo con gái:

“Ông ngoại con trước làm đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh mà. Mấy tháng trước nghe nói mấy nhà hàng bên đó làm ăn không khá, cấp trên định gộp bốn nhà thành hai, nên nhiều người nghỉ việc. Ông con cũng về hưu rồi. Nhưng ông có quen biết rộng, giờ ai có tiệc cưới hỏi gì cũng mời ông đến nấu. Thành phố, nông thôn ông đều nhận, cực lắm đấy!”

Ngay cả công việc hiện tại của bà cũng là do ông cụ nhờ vả mới có được. Sau này vào làm ở xưởng đồ hộp, gặp Nguyễn Chí Cường, rồi sinh ra Nguyễn Nhuyễn, chớp mắt đã gần hai mươi năm trôi qua.

“Thế còn bà ngoại thì sao ạ?”

“Bà ngoại con à? Cũng chẳng có gì thay đổi, vẫn vậy thôi. Nhưng bà mừng lắm vì anh Thiệu Nguyên theo ông học nghề. Có người nhà kèm cặp, bà yên tâm!”

Qua cuộc trò chuyện, Nguyễn Nhuyễn cũng đã nắm sơ tình hình bên ngoại. Hóa ra cô còn có cậu mợ, Tôn Thiệu Nguyên là con trai cậu, hiện đang học nghề từ ông ngoại.

Nắm rõ quan hệ gia đình, cô thấy an tâm hơn nhiều. Ít nhất lúc gặp mặt sẽ không đến mức lúng túng vì không biết gì.

Xe buýt đi qua mười lăm trạm mới đến nơi họ xuống.

Khi đến trước cửa nhà ông bà ngoại, đã gần mười giờ rưỡi. Nguyễn Nhuyễn thấy mẹ kéo lại vạt áo, khẽ hỏi:

“Nhuyễn Nhuyễn, mẹ không có gì lạ lắm chứ?”

“Không đâu, mẹ đẹp lắm rồi!”

Tôn Hồng Mai thở phào, cười rạng rỡ bước lên đẩy cửa:

“Bố, mẹ! Con dẫn Nhuyễn Nhuyễn đến thăm hai người nè!”

Ngay sau đó, một người phụ nữ bước ra. Tóc búi gọn gàng, mặc chiếc áo sơ mi nền vàng nhạt điểm hoa trắng li ti. Mặt tròn trịa, nụ cười tươi tắn lộ hai lúm đồng tiền, trông vô cùng thân thiện.

Nguyễn Nhuyễn nghe mẹ gọi “chị dâu”, vội vàng lễ phép:

“Chào mợ ạ!”

Mã Tư Cầm mừng rỡ không thôi:

“Ôi chà, hôm nay gió nào đưa hai mẹ con đến vậy! Mau vào nhà cho mát. Nhuyễn Nhuyễn càng lớn càng xinh, nhìn còn tươi hơn cải non vừa hái đấy!”

Nghe thấy giọng con dâu, bà cụ Tôn từ trong nhà bước ra. Thấy con gái và cháu ngoại, bà cụ vui không tả xiết, vội vã gọi hai người vào.

“Cháu chào bà ngoại, dạo này bà có khỏe không ạ?” Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn chào hỏi. Bà ngoại khiến cô có ấn tượng vô cùng ấm áp và hiền hậu, làm cô lập tức thấy thư thái hẳn.

Bà cụ Tôn nắm tay Nguyễn Nhuyễn ngồi xuống, mừng rỡ không ngừng:

“Khỏe, khỏe, bà ngoại khỏe lắm! Chỉ là nhớ Nhuyễn Nhuyễn quá thôi. Cái đứa nhỏ này, gần thế mà không thèm ghé bà, để bà nhớ mãi!”

Nguyễn Nhuyễn chỉ biết cười ngốc nghếch. Cô thật sự không có nhiều kinh nghiệm ứng xử trong đại gia đình. Nhưng cô không biết, người già lại rất thích nhìn con cháu cười. Không cần nói gì, chỉ cần cười tươi là đủ khiến lòng họ ấm áp.

“Cháu đến đúng lúc đấy, ông ngoại cháu với anh cháu đang nấu món ngon trong bếp. Hôm nay cháu có lộc ăn rồi!” Bà cụ Tôn vỗ nhẹ tay cháu gái, bỗng nhớ ra trong phòng còn đồ ăn ngon, liền đứng dậy vào lấy.

Mã Tư Cầm cũng mang trà mát ra:

“Nóng không? Để mợ đi cắt trái cây nhé!”

Chưa đợi ai trả lời, bà ấy đã gõ cửa bếp. Quay đầu nháy mắt với mẹ con Nguyễn Nhuyễn:

“Ông nhà tôi sợ tụi mình thương Thiệu Nguyên, không nỡ để nó vất vả, nên cứ muốn ngăn không cho dạy. Giữa cái nắng này mà vẫn đóng kín cửa bếp đấy!”

Lời vừa dứt, cửa bếp mở ra. Một ông lão dáng người đậm, hơi bụng bia, mặc áo ba lỗ trắng bên trong sơ mi, tay cầm quạt mo, đứng ở cửa. Vẻ mặt hơi nghiêm nghị, định nói gì đó, nhưng ánh mắt vừa lướt qua con dâu, thấy hai mẹ con trên ghế sô-pha, câu nói trong miệng lập tức đổi giọng:

“Sao hai mẹ con lại đến đây?”

Bà cụ Tôn đúng lúc cầm khay bánh bước ra, nghe thấy câu ấy liền không vui:

“Cái gì mà ‘sao đến’? Cháu ngoại tôi đến thăm tôi đấy. Ông không quý, tôi quý!”

Bà cụ đặt khay bánh xuống bàn:

“Cháu cưng của bà, cháu thích ăn gì cứ lấy nhé!”

Ông cụ Tôn gọi với vào bếp:

“Thiệu Nguyên, ra đây chào cô và em đi cháu!”

Tôn Thiệu Nguyên trong lòng sớm như nước sôi, nghe lời ông cụ xong lập tức đặt dao xuống. Nắng nóng sắp làm anh ấy chịu không nổi, khách đến là ân nhân cứu mạng rồi còn gì!