Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Chương 13

Lúc này mới chín giờ sáng, trong hẻm người ta đã ăn sáng xong hết cả rồi. Người thì ngồi nhặt rau, người thì làm đồ thủ công, thấy hai mẹ con họ đi ra, bác gái Tiền mắt sáng rỡ.

“Hồng Mai này, hai mẹ con sắp đi đâu đấy?”

Tôn Hồng Mai vừa đi vừa cười đáp: “À, cũng lâu rồi chưa về thăm bố mẹ tôi, lần này đưa Nhuyễn Nhuyễn về chơi với ông bà ngoại một chút.”

Bác gái Tiền cầm đậu đũa, đôi mắt ánh lên vẻ hóng chuyện, ghé sát vào: “Hồng Mai à, chuyện nhà cô đó, chúng tôi cũng nghe nói rồi, trời ơi, trên đời sao lại có loại người như thế chứ? Gia đình tốt đẹp vậy mà bị phá tan tành, tôi thương cô lắm, thương cả con bé Nhuyễn nữa. Hôm nọ còn định sang thăm cô, an ủi vài câu, không ngờ hôm nay thấy cô phấn chấn lại, ăn mặc đẹp đẽ thế này…”

Nguyễn Nhuyễn thấy nét mặt bà ta càng nói càng hớn hở, hết biết nói gì luôn.

Cô bèn ngắt lời, cố ý cao giọng hỏi: “Bác gái Tiền ơi, mấy hôm trước chuyện của Đông Tử rốt cuộc là sao thế ạ? Khi đó bao nhiêu người chửi cậu ta, cuối cùng thì thế nào rồi? Mọi người nói cậu ta là lưu manh, là sao ạ?”

Câu này vừa thốt ra, nụ cười trên mặt bác gái Tiền đông cứng lại, giống như vừa nuốt phải con ruồi, nuốt không trôi mà nhả cũng chẳng xong.

Mấy người xung quanh nghe vậy cũng cúi đầu tiếp tục làm việc trong tay. Nhưng cái xóm nhỏ này, nhà nào có chuyện gì mà chẳng rõ. Đông Tử là đứa không nên thân, là cục cưng mà bác gái Tiền ngóng ngóng trông trông mãi mới sinh được, trên còn có hai chị gái, cả nhà cưng như vàng, thành ra đứa con trai này chẳng biết điều, lêu lổng không lo học hành. Đã thế, hắn còn mắc cái tật xấu: thích trêu ghẹo con gái.

Lần này cũng vậy, nhân lúc cửa xe buýt vừa mở, cậu ta chen lên từ cửa sau và sàm sỡ một cô gái. May mà chưa kịp ra tay thì bị một anh trai đứng gần đó bắt quả tang. Người lên tiếng chỉ trích cậu ta rất đông, mới dẫn đến cảnh Nguyễn Nhuyễn thấy hôm đó.

Cuối cùng, bác gái Tiền dù chửi bới om sòm cũng không làm gì được, vì người bảo vệ cô gái kia quá đông. Mọi người kiên quyết đưa Đông Tử đến đồn cảnh sát. Nghe nói sau cùng, để dàn xếp cho êm xuôi, gia đình cậu ta lại phải chi một khoản không nhỏ.

“Con bé này, mẹ dạy con sao hả, chuyện riêng của người khác mà cũng tò mò hóng hớt được à?” Tôn Hồng Mai liếc nhìn bác gái Tiền: “Chị Tiền à, ngại quá, con bé nó vô tâm, chúng tôi còn phải đi bắt xe, xin phép đi trước nhé.”

Bà nín cười, dắt con đi thêm một đoạn rồi mới dám bật cười thành tiếng, liếc con đầy tự hào. “Đúng là con gái ngoan của mẹ, giúp mẹ giữ thể diện quá!”

Nguyễn Nhuyễn hí hửng khoác tay mẹ. “Tại ai bảo bác ấy cứ thích chọc vào chỗ đau người ta? Thích buôn chuyện thì phải nếm thử cảm giác bị người khác buôn chuyện chứ!”

Tôn Hồng Mai nhìn con, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót. Tất cả là do người lớn họ không làm tròn trách nhiệm. Bà vỗ nhẹ vai con, dịu giọng: “Yên tâm, mẹ sẽ sớm xử lý mọi chuyện.”

Đợi Nguyễn Chí Cường quay về, bà nhất định phải nói chuyện rõ ràng. Ít nhất, không thể để những lời đàm tiếu tiếp tục lan truyền. Nguyễn Nhuyễn còn phải lấy chồng, danh tiếng là chuyện rất quan trọng.

Hai mẹ con mua tạm hai chiếc bánh bao, vừa ăn vừa đứng đợi xe buýt. Nguyễn Nhuyễn vừa nhai vừa quan sát mấy sạp hàng gần đó, trong đầu đang suy tính chỗ nào có thể bán mì trộn lạnh.

Còn tiệm ăn nhỏ, nếu muốn tiết kiệm chi phí ban đầu, có thể mở tạm ở nhà, không biết mẹ có đồng ý không nữa.

“Nhuyễn Nhuyễn!”

Giọng mẹ khiến cô thoát khỏi mớ suy nghĩ. “Dạ?”

“Con đang nghĩ gì đó, xe tới rồi, mau ăn xong đi!”

Nguyễn Nhuyễn vội nhét hết phần bánh bao còn lại vào miệng, tiện tay ném giấy dầu vào thùng rác gần đó.

“Trời đất, có cần ăn một phát hết luôn không? Có nghẹn không đó con?”

Nguyễn Nhuyễn che miệng nhai, mắt cong cong, lắc đầu cười tít mắt.

May mắn, còn chỗ ngồi trống.

Nghĩ đến lát nữa sẽ phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ, Nguyễn Nhuyễn không kìm được mà khoác tay mẹ: “Mẹ ơi, mẹ kể thêm cho con nghe chuyện của ông ngoại đi!”