Nhuyễn Nhuyễn hỏi điều cô vẫn luôn thắc mắc: “Có phải mỗi lần tôi hoàn thành một món thì các người sẽ tự động giao công thức tiếp theo? Chứ tôi không nhất thiết phải dùng điểm may mắn để mở công thức?”
“Đúng vậy. Khi năng lực ký chủ tăng lên, điểm may mắn cũng có nhiều tác dụng hơn. Xin hỏi lựa chọn của ký chủ là gì?”
Cô nghĩ ngợi một lát. Hiện tại cô mới biết hai công thức, vẫn quá ít. Nhiệm vụ của món mì lạnh vẫn chưa hoàn thành, chưa có công thức mới cần học. Dù sao điểm may mắn ngày nào cũng được nhận, thôi thì cứ mở công thức trước, để dành đến 10 điểm tiếp theo rồi hãy nâng hiệu suất học.
“Tôi chọn mở công thức mới.”
“Chúc mừng ký chủ đã nhận được công thức món dưa muối Tứ Xuyên!”
Công thức mở bằng điểm may mắn thì không kèm nhiệm vụ, còn công thức do hệ thống tặng thì có.
Nhuyễn Nhuyễn nhìn mấy chậu dưa leo bị cô thái tơi tả hồi trước mà không nhịn được bật cười, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Cuối cùng cũng có chỗ để dùng đống dưa leo đó rồi!
Một lần nữa, Nhuyễn Nhuyễn chân thành cảm ơn hệ thống, tiện tay nhận luôn điểm may mắn của ngày mới, rồi hài lòng thoát ra khỏi hệ thống.
Ngày mai còn phải cùng mẹ về nhà ông ngoại. Nghĩ đến ánh mắt có phần áy náy khi mẹ nhắc tới họ, xem ra, giữa họ có không ít chuyện cũ.
Ve ngoài cửa sổ vẫn râm ran kêu, Nhuyễn Nhuyễn xoay người, gác hết mọi suy nghĩ sang một bên, ôm gối ngủ say.
Nguyễn Nhuyễn vốn nghĩ về thăm ông bà ngoại là chuyện bình thường, ít nhất cũng không đến mức mẹ cô phải lôi hết bộ này đến bộ khác ra hỏi nên mặc cái nào, có cần thiết phải trang trọng như vậy không?
“Nhuyễn Nhuyễn, con có mắt thẩm mỹ mà, mẹ nghe con đấy, giúp mẹ chọn một bộ đi!”
Mẹ Nguyễn cầm trên tay một bộ áo sơ mi hoa nhí nền trắng phối với quần đen, bộ còn lại là sơ mi trắng trơn đi cùng quần màu cà phê.
Nguyễn Nhuyễn chỉ tay vào bộ quần màu cà phê.
Tôn Hồng Mai không nói hai lời, ném luôn bộ còn lại lên giường rồi đổi đồ ngay trước mặt con gái.
Nguyễn Nhuyễn có chút không quen, vội quay mặt đi chỗ khác. “Mẹ, mình chỉ đến nhà ông bà ngoại thôi mà, cần gì phải trịnh trọng vậy?”
Tôn Hồng Mai dừng tay khi đang kéo quần, thở dài rồi tiếp tục thay. “Chuyện của bố con, chắc ông bà ngoại con cũng biết rồi. Mẹ không muốn họ lo lắng thêm. Cả con nữa, ăn mặc gọn gàng xinh xắn chút, biết chưa?”
Vừa dứt lời, bà cũng đã chỉnh tề, bắt đầu đứng trước gương trang điểm. Chẳng mấy chốc, Nguyễn Nhuyễn thấy trong gương hiện lên một quý bà hiện đại đầy khí chất.
Đúng là người đẹp nhờ lụa, ngựa hay nhờ cương, trên đời làm gì có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười thôi.
Với nhan sắc của mẹ cô, nếu tham gia mục “ảnh mẹ tôi” trên Nhất Âm, chắc chắn được cả đống lượt thích. Trang điểm không quá cầu kỳ, nhưng đã đủ để khiến cả người bừng sáng, hoàn toàn chẳng còn chút dấu vết tiều tụy của mấy ngày trước.
“Được không con?” Tôn Hồng Mai hơi ngập ngừng, cầm gương nghiêng trái nghiêng phải soi lại.
Nguyễn Nhuyễn vội gật đầu lia lịa. “Đẹp quá trời luôn đó mẹ! Mẹ ơi, mẹ hứa với con, ngày nào cũng trang điểm đẹp thế này nha?”
Ai mà không thích ngắm gái đẹp, chỉ nhìn thôi đã thấy vui rồi, huống chi đây còn là mẹ mình cơ mà!
Tôn Hồng Mai bật cười vì bị chọc, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, ra hiệu cho con gái nhanh lên một chút.
Nguyễn Nhuyễn cúi nhìn mình. “Con xong từ lâu rồi mà!”
Cô mặc một chiếc sơ mi trắng cổ búp bê, phối với váy vải thô màu xanh hải quân, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, cả người toát lên vẻ nhẹ nhàng thanh thoát.
Người kiếp trước này có gu ăn mặc rất tốt, mấy bộ đồ này dù có đem về thời hiện đại cũng không hề lỗi mốt.
Tôn Hồng Mai hơi ngạc nhiên khi thấy con gái hôm nay không nằng nặc đòi xõa tóc hay đeo nơ như mọi khi. Mùa hè nóng nực, buộc đuôi ngựa vừa gọn gàng lại vừa mát mẻ, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Hai mẹ con xách theo quà, đặc biệt là hũ ớt dầu đỏ do Nguyễn Nhuyễn tự tay làm, cùng nhau ra cửa.