Nhuyễn Nhuyễn gật đầu lia lịa:
“Thật đấy mẹ! Mẹ xem, con có phải là có chút năng khiếu về nấu nướng không? Tự mày mò mà làm được dầu ớt ngon như này cơ mà!”
Tôn Hồng Mai nhìn cô, thấy không giống đang nói dối. Sau giây phút bất ngờ, bà bật cười, vô cùng vui mừng:
“Thật không ngờ đấy! Sao trước giờ con chẳng tỏ vẻ hứng thú với mấy chuyện này vậy? Ngoại con mà biết con làm ra được dầu ớt ngon thế này, chắc mừng phát khóc luôn!”
“Ông ngoại?” Nhuyễn Nhuyễn hơi ngẩn ra. Trong truyện hình như không nhắc gì đến ông ngoại của nguyên chủ.
Tôn Hồng Mai cẩn thận xúc một muỗng dầu ớt, cho vào bát nước sốt, vừa trộn vào mì vừa nói:
“Đúng rồi, ngoại con nấu ăn giỏi lắm. Tiếc là mẹ với cậu con chẳng ai học được. Có điều, anh Thiệu Nguyên của con hình như đang theo học nghề của ngoại đấy.”
Những chi tiết này trong truyện không hề nhắc đến… Là sự xuất hiện của cô khiến mọi chuyện thay đổi?
Tôn Hồng Mai bưng hai bát mì đi vào phòng chính, Nhuyễn Nhuyễn theo sau, tiện tay đóng cửa bếp lại.
“Lạnh lạnh mà thêm loại dầu ớt con làm, đúng là thơm gấp mấy lần!” Tôn Hồng Mai không nhịn được phải khen ngợi, suốt dọc đường, mùi thơm của dầu ớt cứ quẩn quanh, khiến nước bọt trong miệng bà không ngừng tiết ra, thơm quá chừng.
Nói rồi, bà bèn gắp một đũa nếm thử. Hương vị cay nồng của dầu ớt lập tức lan tỏa trong khoang miệng. Vốn hôm nay ở nhà máy nghe mấy lời đồn thổi vớ vẩn, bà chẳng còn bụng dạ ăn uống gì, thế mà giờ đây lại cảm thấy đói cồn cào.
Sợi mì cũng ngon, Nhuyễn Nhuyễn đúng là khéo mua đồ, không biết là mua ở đâu.
Giá đỗ thì giòn rụm, dưa leo sợi thấm đẫm nước sốt, ăn gì cũng thấy ngon. Mãi đến khi bát sạch trơn, không còn sót lại một cọng rau nào, Tôn Hồng Mai mới ngẩng đầu lên.
“Nhuyễn Nhuyễn, con giỏi thật đấy, giỏi lắm luôn!”
Nhuyễn Nhuyễn thấy rõ sự chân thành trong mắt bà, liền cười tươi: “Mẹ, mẹ thấy quanh đây có hàng nào bán mì lạnh ngon thế này không?”
Tôn Hồng Mai nghĩ vài giây rồi lắc đầu: “Không có đâu. Nếu không thêm dầu ớt này thì còn có thể kể ra vài quán, nhưng mà có loại dầu này rồi, thì mì lạnh ngon nhất chính là đây!”
Bà giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi.
Nhuyễn Nhuyễn bật cười, sao mẹ lại dễ thương thế chứ. “Mẹ, vậy mẹ nghĩ nếu chúng ta bán mì lạnh thì có kiếm được tiền không?”
Tôn Hồng Mai tưởng con bé nói đùa, chẳng chút do dự trả lời: “Có chứ, nhất định là có! Dầu ớt con làm, đảm bảo ai ăn rồi cũng muốn ăn nữa, có phải xếp hàng dài cũng ráng chờ!”
Ha ha! Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được nữa, phá lên cười vui vẻ.
Tính cách của mẹ thật sự quá đáng yêu, khiến cô thấy mến từ tận đáy lòng, chỉ muốn gần gũi hơn.
“Nhuyễn Nhuyễn, thứ bảy này mẹ dẫn con về gặp ông ngoại. Nhớ mang theo lọ dầu ớt con làm để ông nếm thử, để ông cũng được vui vẻ một chút.”
Đây thật sự là một trong số ít chuyện khiến bà thấy phấn chấn gần đây.
“Không vấn đề gì đâu mẹ!”
Buổi chiều Tôn Hồng Mai đi làm, Nhuyễn Nhuyễn lại chúi đầu vào hệ thống, tiếp tục thái dưa leo.
Hai ngày tiếp theo, ngoài ăn với ngủ, cô gần như vùi đầu trong hệ thống, miệt mài thái sợi.
Cuối cùng, đến tối thứ sáu, Nhuyễn Nhuyễn đã thái được sợi dưa leo chuẩn chỉnh.
Tiện tay cô lấy luôn một củ khoai tây ra tập thái sợi. Nắm được kỹ thuật rồi, thái khoai tây cũng suôn sẻ không kém.
Điều khiến cô bất ngờ hơn cả là nhiệm vụ nhánh đã nhảy lên 1/16.
Điều đó có nghĩa là, cô đã học được kỹ thuật thái sợi rồi!
Không để lỡ cơ hội, Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục lao vào học món mì lạnh tê cay, món mà cô từng tạm dừng lại ở phần thái dưa leo. Mười lăm ngày thời gian học đã trôi qua ba ngày, không thể trì hoãn thêm.
...
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng cô cũng nghe thấy thông báo từ hệ thống:
“Chúc mừng ký chủ! Mì lạnh tê cay đã được nắm vững hoàn toàn. Hiện tại ký chủ đang có 10 điểm may mắn. Xin hỏi ký chủ muốn dùng để mở khóa công thức mới, hay cộng vào bản thân để tăng hiệu suất học tập? Hiệu suất càng cao, thời gian học công thức mới càng ngắn!”