Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Chương 10

Nhuyễn Nhuyễn hít một hơi sâu, phồng má, chậm rãi thở ra, để toàn thân thư giãn.

Rồi cô cầm dao lên lần nữa, bắt đầu thái dưa leo thành sợi theo đúng kỹ thuật vừa học.

Dưa leo sợi +1, +2… +10086

Cô nhìn bát dưa leo thái sợi bên cạnh, lại nhìn tay mình, lạc quan nghĩ: cũng ổn đấy chứ, ít nhất không bị đứt tay.

Hơn nữa không biết có phải do cầm dao đúng cách hay không, chứ thái đến từng ấy mà tay với cánh tay cũng không quá mỏi. Trước đây mỗi lần cắt rau là cô cắn chặt răng, dùng hết sức toàn thân.

Đang định làm tiếp thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa. Nhuyễn Nhuyễn lập tức tắt giao diện hệ thống, đi ra khỏi phòng.

Nắng bên ngoài chiếu xuống mặt đất chói đến nhức mắt, Nhuyễn Nhuyễn nheo mắt lại theo phản xạ. Nóng thật đấy!

Cô ló đầu ra, vừa lúc thấy bóng dáng của mẹ Nguyễn.

Tôn Hồng Mai vừa về đến nhà, chưa kịp đặt túi xuống đã đi thẳng tới giếng nước, múc lấy gáo nước giếng mát lạnh uống một hơi.

“Mẹ, sao mẹ lại về nhà vào giờ trưa thế này?” Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên. Giữa trưa nắng như đổ lửa mà mẹ vẫn còn đi đi về về thế này, nếu bị cảm nắng thì sao? Chẳng phải nhà máy đồ hộp có nhà ăn sao? Nhân viên còn phải về nhà ăn trưa nữa à?

Tôn Hồng Mai uống xong gáo nước mới nói:

“Mẹ sợ con thấy trời nóng mà không ăn nổi cơm. Nhuyễn Nhuyễn, con muốn ăn gì? Mẹ làm cho.”

Nhuyễn Nhuyễn chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ. Trước đây, bố cô đi làm, cô ở nhà một mình, có chút tiền tiêu vặt, đói thì ra ngoài mua bánh bao hay mì gói ăn tạm, không đến mức đói là được. Bố đi làm rất vất vả, ở nhà hiếm khi nấu nướng, cô cũng quen rồi.

Bây giờ, đột nhiên có một người, dưới cái nắng gay gắt, mồ hôi nhễ nhại chạy về nhà chỉ để nấu một bữa cơm cho cô… Tim Nhuyễn Nhuyễn thật sự khẽ rung lên.

“Đứng ngây ra đấy làm gì, vào nhà đi con. Mẹ làm nhanh lắm, lát là xong ngay.” Tôn Hồng Mai vừa nói vừa đi ra vườn rau. Trời nóng thế này, làm một bát mì lạnh là hợp lý nhất.

Nhuyễn Nhuyễn vội gọi với theo:

“Mẹ ơi, lúc sáng con có mua giá đỗ và mì sợi rồi. Trưa nay con định làm mì lạnh ăn.”

Cô nhanh chóng chạy vào bếp, lấy ra mọi thứ trong hệ thống, bao gồm cả chỗ dưa leo thái sợi vừa làm xong.

Tôn Hồng Mai cũng vào theo, thấy đống dưa leo ấy thì bật cười:

“Cắt khéo đấy chứ. Trưa nay dùng một ít thôi, còn lại để làm dưa muối ăn dần cũng được.”

Tai Nhuyễn Nhuyễn hơi đỏ lên. Ban đầu cô không định đem đám dưa leo “thất bại” kia ra đâu. Cô muốn để mẹ thấy một màn trình diễn kỹ thuật cắt thái hoàn hảo cơ. Nhưng vừa rồi cảm động quá, cô thật sự không nỡ để mẹ phải vào bếp giữa cái nóng thế này.

Tôn Hồng Mai cầm dao sửa lại vài sợi dưa leo, còn Nhuyễn Nhuyễn thì nhấc ấm nước sôi khỏi bếp than, đổi sang nồi nhỏ để chần giá đỗ.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Tôn Hồng Mai lấy một cái bát, cho vào chút muối, đường, nước tương, tỏi băm và các loại gia vị khác, cuối cùng thêm một ít nước nguội rồi khuấy đều.

“Ôi trời, trí nhớ tôi kém thật, lần trước hết dầu ớt mà quên không mua ớt bột để làm.”

“Mẹ ơi, con nói thật với mẹ nhé. Con thèm mì lạnh chẳng phải vì trời nóng đâu, mà tại vì con rảnh rỗi nên tự làm ra một thứ, muốn nếm thử xem có ngon không!”

Nhuyễn Nhuyễn chắp tay sau lưng, ghé sát lại bên mẹ, thì thầm.

Tôn Hồng Mai ngạc nhiên nhìn cô:

“Thứ gì thế?”

Nhuyễn Nhuyễn từ sau lưng lấy ra lọ dầu ớt đỏ rực:

“Tèn ten ten ten! Đặc chế của Nhuyễn Nhuyễn – dầu ớt đỏ!”

Tôn Hồng Mai sững người. Lọ dầu ớt trước mắt trong veo, ánh đỏ long lanh, không hề vẩn đυ.c, đây là con gái bà làm ra?

Bà lập tức lau khô đôi đũa, chấm một chút nếm thử. Không chỉ có mùi dầu ớt đơn thuần, còn có những nguyên liệu khác, ít nhất là ba loại.

“Nhuyễn Nhuyễn, thật sự là con làm đấy à?”

Hôm qua bà còn ăn món mì trứng Nhuyễn Nhuyễn nấu, chẳng ngon cũng chẳng tệ. Nhưng lọ dầu ớt hôm nay lại mang phong cách chuyên nghiệp, như tay nghề của một đầu bếp thực thụ.

Chuyện này… chẳng lẽ là Nhuyễn Nhuyễn đùa bà?