"Có chuyện gì thế? Thiệu Nguyên xào cháy đồ ăn à"
Tôn Thiệu Nguyên: ??
Anh ấy vừa định nói thì Mã Tư Cầm đã cười nói trước.
"Không phải đâu bố, là Nhuyễn Nhuyễn muốn bán mì lạnh trước cổng nhà, Hồng Mai không đồng ý nên đang khuyên bảo."
Ông cụ nghe vậy liền ngừng tay.
"Bố, bố mau khuyên con bé..."
Tôn Hồng Mai chưa nói hết câu đã bị ông cụ giơ tay ngăn lại
"Nhuyễn Nhuyễn, dọn xong mì lạnh mang cho ông nếm thử"
Nói rồi ông cụ quay người đi vào phòng ăn.
Nguyễn Nhuyễn làm theo, múc một tô mì lạnh, bưng đến cho ông cụ.
Những người khác cũng tụ lại. Bà cụ Tôn nghe con dâu thì thầm vào tai, đè nén nỗi ngạc nhiên trong lòng, ngồi đối diện ông cụ. Trong nhà, việc lớn vẫn là do ông cụ quyết định.
Ông cụ nhìn tô mì trước mặt, chưa ăn vội mà quan sát kỹ. Mì lạnh được phủ đầy nước sốt, thêm ít dầu ớt khiến màu ngả đỏ, lại phối thêm dưa leo, tóp mỡ và đậu phộng rang, màu sắc hài hòa vô cùng. Mấy cọng hành lá rắc phía trên càng làm tô mì trông tươi ngon hơn hẳn.
"Về hình thức, cho 10 điểm."
Nói xong, ông cụ đặt chiếc quạt xuống, cầm đũa trộn mì rồi gắp một đũa bỏ vào miệng.
Một miếng trôi xuống bụng, ông cụ không nói gì. Mọi người quanh bàn nhìn nhau, không ai đoán ra ý ông cụ là gì.
Tôn Thiệu Nguyên còn định vào bếp nếm thử xem vị ra sao.
Mãi đến khi ông cụ ăn hết cả tô, vẫn chưa nói câu nào. Nguyễn Nhuyễn đứng bên cạnh, nụ cười vẫn không đổi.
Bà cụ Tôn nhìn vẻ bình tĩnh của cháu gái, âm thầm gật đầu trong lòng, có khí độ như vậy mới làm nên chuyện lớn.
"Nhuyễn Nhuyễn, lại làm thêm cho ông một tô nữa, mì phải trộn tại chỗ. Mấy đứa khác cũng đến thử mì lạnh Nhuyễn Nhuyễn làm đi."
Lời vừa dứt, bà cụ liền bật cười.
"Thôi đừng ăn mì lạnh trước, mang hết thức ăn lên, chúng ta ăn cơm luôn nào."
Mã Tư Cầm vốn còn định làm thêm vài món, giờ cũng không kịp nữa, vội vàng bưng mì lạnh của Nhuyễn Nhuyễn lên bàn.
Chờ mọi người múc xong phần mình, Nguyễn Nhuyễn cũng mang tô mì lạnh trộn mới đến cho ông cụ.
Ông cụ uống một ngụm nước, rồi mới tiếp tục cầm đũa ăn mì. Lần này vừa ăn một miếng, ông cụ đã đặt đũa xuống.
Mọi người không dám ăn tiếp, lại nhìn ông cụ.
Tôn Ngôn Quân không nhịn được hỏi
"Bố, ngon hay không thì bố cũng phải nói một câu chứ. Nhuyễn Nhuyễn còn nhỏ, cũng đâu thường xuyên vào bếp, vị có thua hàng ngoài thì cũng là chuyện thường, bố đừng khắt khe quá."
"Bố nói mì của Nhuyễn Nhuyễn không ngon bằng ngoài tiệm khi nào? Nhuyễn Nhuyễn, ông muốn nghe cháu nói vì sao muốn bán mì lạnh."
Nguyễn Nhuyễn vẫn giữ nụ cười, chỉ là ánh mắt càng thêm kiên định.
"Ông ngoại, cháu muốn kiếm tiền mở quán ăn."
Tôn Hồng Mai chết sững. Cô nhìn con gái như người xa lạ. Mở quán ăn... có liên quan gì đến yêu cái đẹp, thích ăn diện cơ chứ?
"Nhuyễn Nhuyễn à, không phải mợ muốn cản cháu, nhưng mở quán ăn phải dậy sớm thức khuya, vất vả lắm. Anh Thiệu Nguyên theo nghề bếp là vì cần một cái nghề để nuôi sống gia đình sau này. Cháu thì không cần phải khổ thế đâu. Mẹ cháu có sẵn công việc có thể truyền lại cho cháu, không thì cũng có thể đến trung tâm thương mại bán quần áo. Con gái còn trẻ, không cần cực khổ vậy."
Mã Tư Cầm không nén được mà lên tiếng. Bà ấy thật lòng không muốn Nhuyễn Nhuyễn phải chịu khổ.
Tự nhiên không biết nghĩ tới điều gì, mắt Tôn Hồng Mai đỏ hoe, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ. “Nhuyễn Nhuyễn, mẹ chẳng phải đã nói với con rồi sao, cho dù bố con có bán mất chỗ làm, mẹ cũng sẽ tìm cách lo lại cho con một chỗ khác. Con không cần phải vội như vậy.”
Mẹ Nguyễn quả nhiên vẫn cứ tự trách mình, cứ tưởng con gái đưa ra quyết định này là do gia đình gặp biến cố.
Nguyễn Nhuyễn khẽ vuốt lưng mẹ an ủi, lại nắm lấy tay bà, nghiêm túc nói:
“Mẹ, dạo này con thật sự suy nghĩ rất nhiều. Trước giờ, con sống trong sự yêu thương, chở che của bố mẹ, mọi con đường tương lai đều được trải sẵn.
Nhưng bây giờ, con bỗng tìm ra được sở thích của bản thân. Mọi người đều nói mở quán ăn sẽ vất vả, sẽ cực nhọc, con cũng biết điều đó. Nhưng trên đời này, có nghề nào mà không vất vả, không cực nhọc chứ?