Vừa nói, bà vừa đưa tay xoa xoa tóc Nguyễn Nhuyễn. Mấy ngày nay, con bé trưởng thành hơn hẳn, cũng biết quan tâm đến mẹ rồi.
Trước đó, Tôn Hồng Mai và Nguyễn Chí Cường đã bàn bạc kỹ, quyết định để cô tận hưởng tuổi thanh xuân thêm hai năm nữa. Đợi khi bà nghỉ làm, con gái sẽ tiếp quản công việc của mình, còn bà thì ở nhà chăm lo cho gia đình.
Không ngờ ông ta lại hồ đồ, chẳng thèm bàn bạc mà đã tự ý bán mất suất làm, gom tiền để đi buôn bán. Giờ thì hay rồi, trong nhà chỉ còn một suất, mà Nguyễn Nhuyễn thì được nuông chiều từ nhỏ. Bà không đành lòng bắt con gái phải gánh vác gia đình trong lúc khó khăn, đành tiếp tục gánh vác công việc.
"Nhuyễn Nhuyễn, chuyện đi làm của con cứ để đó đã. Đợi mẹ dành dụm đủ tiền, rồi mua cho con một suất khác, đừng vội nhé!"
Thực ra, Nguyễn Nhuyễn vốn không định vào nhà máy làm việc. Nguyên chủ năm nay vừa tròn mười tám, vẫn đang ở độ tuổi đi học, nhưng từ trước đến nay chẳng màng chuyện học hành, chỉ mải chơi bời. Bố mẹ cũng chẳng ép buộc, để mặc cô lông bông cả ngày, chẳng làm gì ra hồn.
Nhưng cô thì khác, cô vẫn muốn có một tấm bằng tử tế.
"Mẹ đừng lo cho con, con đã có dự tính riêng rồi. Mẹ cứ yên tâm đi làm đi!"
Tôn Hồng Mai thấy con gái không hề tỏ vẻ buồn bã, trong lòng có chút chua xót. Trước đây, Nhuyễn Nhuyễn dù bướng bỉnh nhưng vẫn còn chút trẻ con. Giờ đây, sau những biến cố, con bé đã bị ảnh hưởng ít nhiều.
Mang theo tâm sự nặng trĩu, Tôn Hồng Mai gạt bỏ cảm xúc, xoay người rời nhà đi làm.
Nguyễn Nhuyễn cũng chẳng còn hứng ngủ, dứt khoát rửa mặt chải đầu rồi ra ngoài mua bữa sáng.
Phải nói rằng, đồ ăn ở đây rất chất lượng. Hôm qua cô uống sữa đậu nành, là loại xay bằng cối đá rồi nấu trực tiếp, hương thơm đậm đà hơn hẳn loại pha từ bột trong các cửa hàng đồ ăn nhanh ở đời sau. Hôm nay cô vẫn muốn ăn tiếp.
Soi gương chỉnh lại quần áo, Nguyễn Nhuyễn ngắm nhìn bản thân. Đôi mắt hạnh to tròn xinh đẹp, hàng mi không dài lắm nhưng đen nhánh, khiến đôi mắt càng thêm nổi bật. Chiếc mũi cao thanh tú, bên trái đầu mũi có một nốt ruồi nhỏ. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đường nét cân đối hài hòa. Mái tóc mái bằng che đi đôi chân mày đẹp tự nhiên, chẳng cần dùng đến bút kẻ.
Đây không phải lần đầu tiên cô trầm trồ trước gương mặt này. Nếu sống ở thời hiện đại, chỉ cần lên mạng lộ mặt thôi, có khi đã có hàng triệu người theo dõi, cuộc sống cũng chẳng đến nỗi thê thảm như kết cục của nguyên chủ trong truyện.
Rõ ràng, chỉ có nhan sắc thôi chưa đủ, mỗi lựa chọn trong đời đều rất quan trọng.
Khoác túi chéo, Nguyễn Nhuyễn khóa cửa rồi đi thẳng đến tiệm đậu phụ của sư phụ Phạm.
Tiệm cách nhà không xa, chỉ cần ra khỏi hẻm rồi rẽ trái là đến.
Vừa quẹo vào, cô đã ngửi thấy hương đậu nành thơm lừng. Trước quầy hàng, người xếp hàng đông nghịt, có người mang hộp đựng để mua tàu hũ, có người cầm cốc chờ mua sữa đậu nành.
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn đứng vào hàng, chẳng bao lâu đã đến lượt.
"Ông chủ, cho tôi một bát sữa đậu nành và một cái quẩy!"
"Được ngay, ba hào!"
Cô cười tít mắt. Ba hào thôi, kiếm tiền và tiêu tiền ở những năm tám mươi vẫn cảm thấy rất đáng giá.
Bát sữa đậu nóng hổi bưng ra, cô không vội uống ngay mà cầm thìa khuấy nhẹ, âm thầm đếm trong đầu.
Khi đếm đến hai mươi, đôi mắt cô sáng lên, lập tức gắp quẩy nhúng vào sữa đậu rồi đưa vào miệng.