Mèo Đen

Chương 15: Quỷ khí nhập vào người

A Huyền thấy vậy, lập tức xông thẳng về phía nam quỷ. Nhưng nữ quỷ bất ngờ lao tới, một cái tát đánh bay A Huyền, khiến nó đập mạnh vào tường.

"Huyền miêu, vật trừ tà, nên đặt ở hướng Nam, con cháu đều thuận lợi."

Đây là miêu tả về huyền miêu - loài vật trừ tà tốt nhất thế gian. Ma quỷ bình thường thấy chúng đều tránh xa, huống chi A Huyền còn là một huyền miêu đã thông thần. Vậy mà một con huyền miêu như thế lại bị nữ quỷ quật vào tường dễ dàng.

Vương Nhị cố gắng liếc mắt nhìn xem A Huyền thế nào.

"Còn tâm trí quan tâm nó sao? Mạng mình còn chẳng giữ được, có đôi mắt âm dương, biết chút ma thuật Mao Sơn đã dám tới đây thu phục chúng tôi?"

Nam quỷ lạnh lùng nói.

"Tôi... tôi... khụ... khụ... tôi..."

Vương Nhị muốn nói chuyện nhưng cổ bị bóp nghẹt, không thể thốt nên lời.

Ngay lúc đó, A Huyền lại xông ra. Lần này nó đã đề phòng, với tốc độ của mèo, người thường không thể làm gì được, ngay cả ma quỷ cũng vậy.

A Huyền né tránh điêu luyện, vừa tránh đòn của nữ quỷ vừa tìm cơ hội tấn công nam quỷ. Cuối cùng, dưới sức ép của A Huyền, nam quỷ buông Vương Nhị ra.

Vương Nhị ngã xuống, thở hổn hển. Cậu cảm thấy nếu A Huyền tới chậm vài phút, có lẽ mình đã tắt thở.

"Cảm thấy thế nào? Lúc đó, tôi cũng chết như vậy đấy. Cậu còn biết giãy giụa, còn lúc đó, lòng tôi như tro tàn, không những không phản kháng, tôi còn chẳng thốt nên lời."

Hai con quỷ bị A Huyền dồn vào góc. Giờ nam quỷ không cần khống chế Vương Nhị, một chọi hai, A Huyền cũng không chắc thắng nên nó đứng trước mặt Vương Nhị, không cho hai con quỷ tiếp tục làm hại cậu.

"Dù hai người oán hận đến đâu, chuyện cũng đã qua. Bốn tên kia ba tên đã chết, một tên điên rồi. Chúng đã bị trừng trị, hai người ở đây còn có ích gì? Chi bằng sớm đầu thai làm người, khỏi phải chịu khổ ở âm ty."

Vương Nhị dần lấy lại hơi.

"Phải, ai muốn chịu khổ ở âm ty chứ? Nhưng thù của chúng tôi chưa trả xong. Ba đứa đã chết thật, nhưng còn một đứa vẫn sống nhăn. Lý Phong vẫn còn sống. Những gì bọn chúng làm với chúng tôi, lẽ nào không đáng phải chết?"

Nam quỷ nói xong, sát khí lại dâng lên. A Huyền lập tức xù lông, mắt nhìn chòng chọc vào hắn không rời.

"Hai người lưu lại nhân gian chỉ để lấy mạng hắn sao?"

Vương Nhị hỏi.

"Đúng vậy!"

"Vậy tại sao hai người không ra tay?"

Với bản lĩnh của hai người họ bây giờ, gϊếŧ một người chỉ là chuyện nhỏ.

"Lẽ nào người gọi cậu tới không nói gì sao?"

Nữ quỷ đột nhiên hỏi.

"Nói cái gì cơ?"

Vương Nhị ngạc nhiên.

"Hắn không nói hắn tên Lý Hướng Quân, đứa duy nhất còn sống tên là Lý Phong, là cháu ruột của hắn?"

Nữ quỷ nói xong, lại bay về phòng ngủ chính, tiếp tục ngồi bên giường hát bài đồng dao Kết Dây Thừng.

Đầu Vương Nhị hiện giờ đang kêu ong ong. Cậu không ngờ ngàn tính vạn tính lại lại không tính được kẻ đang chờ ở ngoài kia có quan hệ với hung thủ. Vậy ra Lý Hướng Quân tìm cậu tới có lẽ không phải để bán nhà, mà để đối phó với hai con quỷ này. Có lẽ hai vợ chồng này đã đi tìm Lý Phong rồi.

"Hai người đã đi tìm tên hung thủ Lý Phong kia rồi à?"

Vương Nhị muốn xác nhận.

"Đã tìm."

"Không thành công?"

"Không. Nó cũng không điên. Lý Hướng Quân đã dùng thủ đoạn đưa nó vào viện tâm thần. Vì ở đó, anh trai và chị dâu hắn có thể thường xuyên thăm con. Bọn chúng có thể đoàn tụ. Còn chúng tôi thì sao?"

Nam quỷ nói xong, cũng lặng lẽ bay về phòng ngủ phụ.

"Với khả năng của hai người, chưa chắc đã không có cách. Đã xảy ra biến cố gì à?"

Vương Nhị hỏi.

Nam quỷ lại bay ra cửa phòng ngủ phụ:

"Hắn không biết từ đâu biết được một cách, xăm một hình Quan Công mở mắt trên lưng. Sát khí nặng đến mức chúng tôi không thể lại gần. Không những vậy, hắn cũng xăm lên tay Lý Phong một hình nữa."

Nói dứt lời, nam quỷ vẫy tay, cánh cửa đóng chặt lại mở ra.

"Đi đi, đừng quay lại nữa. Nếu còn đến nữa, cậu sẽ mất mạng ở đây đó."

Vương Nhị cuối cùng hiểu tại sao A Huyền lại căng thẳng khi thấy Lý Hướng Quân. Hóa ra hắn xăm hình Quan Công mở mắt. Quan Công mở mắt là phải gϊếŧ người. Đây không chỉ là truyền thuyết dân gian. Tượng Quan Công mở mắt dù có hiệu quả hơn nhưng sát khí cực nặng, mệnh người thường không chịu nổi, cuối cùng sẽ bị áp chết. Không ngờ Lý Hướng Quân lại xăm lên lưng một hình, còn xăm cho Lý Phong nữa. Như vậy, đôi vợ chồng đáng thương này vĩnh viễn không thể báo thù.

"Nhưng hai người cứ thế này cũng không ổn. Đầu thai luân hồi dù quên hết kiếp trước kiếp này, nhưng vẫn hơn làm cô hồn ở đây. Quỷ sai âm ty hiện tại không bắt, không có nghĩa sau này sẽ không bắt. Đến lúc đó bị bắt, còn phải chịu khổ, chi bằng bây giờ..."

"Thôi đi! Nói nữa, cậu sẽ không ra khỏi đây đâu! Có chút đạo hạnh không dễ, cậu nên tự lượng sức mình."

Giọng nam quỷ vang lên, rồi cửa phòng ngủ chính và phụ đều đóng sập lại.

Vương Nhị bước ra khỏi nhà, lấy năm vạn từ túi ném trả lại cho Lý Hướng Quân.

"Ý gì đây? Cậu không giải quyết được?"

Lý Hướng Quân nhìn Vương Nhị hỏi.

Vương Nhị không trả lời thẳng, chỉ giơ hai bàn tay đầy thương tích ra, lắc đầu rồi lên xe.

Nhưng Lý Hướng Quân đã đi tới, kéo Vương Nhị xuống:

"Không có bản lĩnh còn có mặt mũi dám ngồi xe?"

Nói xong tự mình lên xe bỏ đi.

Vương Nhị quay đầu nhìn lại biệt thự nhỏ:

"Thật sự không nỡ ra tay."

Cậu nhìn lòng bàn tay, chưởng tâm lôi đã thỉnh từ trước đến giờ vẫn chưa xuất chiêu.

"Một chưởng này ra, dù bọn họ không hồn phi phách tán cũng phải trọng thương. Một đôi uyên ương số khổ như vậy, sao tôi có thể nỡ lòng chứ?"

Vương Nhị thầm nghĩ, rồi gọi A Huyền cùng về.

Đi bộ rất lâu mới về tới trường. Về đến phòng, Vương Nhị cần xử lý vết thương. Đây không phải thương tích thông thường. Miệng vết thương trở nên trắng bệch, nhưng không chảy máu. Vương Nhị cũng không biết xử lý thế nào, phải quay về giở sách ra đọc.

Lật giở cuốn sách Thím Mù để lại, cuối cùng cậu cũng tìm thấy nội dung liên quan ở trang cuối. Theo sách, vết thương do lệ quỷ gây ra sẽ có quỷ khí âm ty. Chữa trị theo cách thông thường không những không có hiệu quả mà còn làm nặng thêm. Cần tro hương từ lư hương của chùa hoặc đạo quán pha với nước không có nguồn đắp lên.

Nước không có nguồn thì dễ kiếm, lúc cậu ra khỏi nhà đã mang theo rất nhiều. Nước sạch dùng trước đây đều là nước mưa. Chỉ có tro hương là hơi khó kiếm.

"Cậu về lúc nào vậy?"

Lúc này Nhạc Viễn và lão Cảnh đã quay về.

"Chúng tớ đợi mãi ở cổng trường không thấy xe đâu, tưởng cậu không về. Ra ngoài cũng không mang điện thoại."

"Tớ đi bộ về. Con quỷ đó quá mạnh, tớ không đối phó nổi, còn bị thương!"

Vương Nhị giơ tay cho họ xem.

"Ui, đây là vết thương do quỷ gây ra à, trông kỳ lạ thật."

Lão Cảnh nói đoạn đưa tay chạm vào một cái.

"Á!!"

Vương Nhị đau đến mức kêu thành tiếng, nhìn lão Cảnh.

"Cậu làm gì vậy?!"

Vết thương do quỷ khí âm ty gây ra, người thường có dương khí, chạm vào không khác gì đổ cồn lên vết thương hở, đau không chịu nổi.

"A! Xin lỗi xin lỗi, tớ không biết!"

Lão Cảnh vội vàng xin lỗi.

"Vết thương này phải làm sao? Đưa cậu đến phòng y tế nhé?"

Nhạc Viễn thấy cậu đau dữ dội bèn hỏi.

"Không được. Vết thương này phòng y tế không xử lý được. Tớ cần các cậu giúp tìm một thứ, chỉ có thứ đó mới chữa được."

Vương Nhị trả lời.

"Thứ gì?"

"Tro hương ở trong lư hương ở cửa chùa hoặc đạo quán. Chỉ có nó mới chữa được, thứ khác không có tác dụng!"

Vương Nhị đau đến môi trắng bệch. Giờ hai tay cậu không giơ lên được, các ngón tay dần mất cảm giác.

"Tớ biết ở đâu có đạo quán, chúng tớ đi ngay đây. Cậu ở yên đấy, đừng đi đâu!"

Nhạc Viễn nghe xong vội gọi lão Cảnh và Quách Vũ cùng đi.

Ba người lập tức rời phòng, ra khỏi trường, nhưng thấy Lý Hướng Quân dẫn người đứng ở cổng. Vừa thấy họ:

"Nhanh, chính là chúng nó!"

Một đám côn đồ xông tới, không nói không rằng lập tức lôi Nhạc Viễn và những người khác nhét vào xe.