Mèo Đen

Chương 14: Thăm dò ngôi nhà ma

"Cậu nói gì? Họ thuê cậu xử lý nhà ma? Còn đưa trước 50 ngàn? Trời ơi, không ngờ thuật pháp Mao Sơn kiếm tiền dữ vậy! Thế này thì tớ còn học làm gì nữa, Vương Thiên, nhận tớ làm đệ tử đi!"

Lão Cảnh nghe xong câu chuyện của Vương Nhị, há hốc mồm. 50 ngàn cơ đấy! Khả năng trong phòng ký túc bọn cậu chỉ có Nhạc Viễn là không để ý số tiền này, vì nhà cậu ta làm kinh doanh. Nhưng với Quách Vũ và Cảnh Trung, đó đều là một khoản tiền lớn.

"Nhận cậu làm đệ tử á? Bản thân tớ còn chưa biết gì mấy đây này. Tớ mới học được vài tháng thôi. Ngôi nhà ma này không đơn giản, bên trong có một cặp vợ chồng trẻ bị gϊếŧ. Tớ còn lên mạng tìm kiếm tin tức rồi, bốn tên trộm lần đầu đi ăn cắp, nhìn ảnh cưới trên tường thấy cô chủ nhà xinh đẹp nên hôm sau còn quay lại. Lũ súc sinh đó đã tra tấn hai vợ chồng suốt tám, chín tiếng đồng hồ rồi mới gϊếŧ, sau đó vứt xác sau núi."

Ba người bạn nghe xong thì mặt cắt không còn hột máu:

"Theo cậu nói thì ma quỷ trong nhà là hai vợ chồng đó?"

"Nếu tớ đoán không lầm thì đúng vậy."

Vương Nhị gật đầu.

"Chết thảm như vậy, chắc chắn oán khí phải cực kỳ lớn, có thể là lệ quỷ đấy! Cậu đối phó nổi không?"

Nhạc Viễn hỏi.

"Có đối phó được hay không phải đợi ngày mai đến xem mới biết. Thật lòng mà nói, tớ không định đối đầu với họ. Những người chịu khổ như vậy mà không đầu thai, chắc chắn trong lòng còn nỗi uất ức. Nếu tớ giúp họ hoàn thành tâm nguyện, có lẽ họ sẽ tự đi đâu thai."

"Cậu chỉ nói là “có lẽ”! Nếu họ không chịu đi, cậu lại không đối phó được thì sao? Lúc đó cậu có nguy hiểm không?"

Lão Cảnh lo lắng hỏi.

"Yên tâm đi. Nếu không giải quyết được, cùng lắm là trả lại tiền cho người ta. Dù oán khí rất nặng, bọn họ lại không gϊếŧ người bừa bãi, nếu không những người đến xem nhà làm sao sống sót?"

Sáng hôm sau, chiếc xe được phái đến từ sớm. Nhạc Viễn đòi đi cùng nhưng Vương Nhị từ chối. Nhạc Viễn vừa thoát khỏi hồn ma anh trai cậu ta chưa lâu, người vẫn còn âm khí, dễ thu hút thứ không sạch sẽ. Tất nhiên cậu không thể nói thẳng ra như vậy nên đành bảo cả ba đứa ở lại.

Lên xe, xuất phát, chẳng mấy chốc đã đến ngôi nhà kia. Đó là một biệt thự nhỏ cách trục đường chính một khoảng, lưng dựa vào một ngọn núi. Vương Nhị nhìn ngọn núi kia cũng cảm nhận được âm khí bao trùm. Còn ngôi nhà thì oán khí ngút trời. Loại nhà này, dù không có ma, người ở lâu cũng gặp họa, ốm đau giày vò.

Vương Nhị đã chuẩn bị kỹ càng: mang bùa Trấn Quỷ trong người, tay nắm chưởng tâm lôi, mang cả A Huyền theo nữa.

"Các vị đợi ở ngoài nhé, tôi vào xem trước."

Vương Nhị nói với người đàn ông, hắn gật đầu rồi ra lệnh cho thuộc hạ chờ ở bên ngoài

Vừa bước chân phải vào nhà, Vương Nhị lập tức sởn tóc gáy. A Huyền vốn ngồi trên vai cậu cũng đột nhiên nhỏm dậy. Oán khí nơi này nặng nề đến mức không bình thường chút nào! Vương Nhị cảm thấy sợ hãi, tim đập thình thịch, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

"Loay hoay kết dây màu,

Quấn quanh ngón tay nhỏ,

Giữ dây kéo thành hình

Lật ra niềm vui nhỏ…"

Bỗng nhiên, một giọng nữ văng vẳng bên tai Vương Nhị, ngâm nga bài đồng dao này. Tim cậu như muốn nhảy khỏi l*иg ngực, trên đầu mồ hôi lạnh túa ra, nhỏ giọt. Nhưng điều đáng sợ hơn là, tiếng xe cộ bên ngoài đột nhiên biến mất, không có lấy một âm thanh. Giờ đây, thứ duy nhất cậu nghe được ngoài giọng người phụ nữ, là tiếng tim mình đập thình thịch.

"Khè!!"

A Huyền đột ngột xù lông, gầm gừ nhìn về phía phòng ngủ. Nhưng giọng nữ kia không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục bài đồng dao:

“Bạn kết chân gà to,

Tôi lật sợi mì nhỏ,

Bạn kết tấm lưới lớn,

Tôi xòe chậu tắm con..."

Vương Nhị thở gấp, nói với A Huyền đứng trên bờ vai:

"A Huyền, chúng ta gặp phải đối thủ mạnh rồi sao?"

Lạ thay, lần đầu tiên A Huyền không thèm đáp lời cậu, chỉ cực kỳ cảnh giác nhìn phòng ngủ chính, miệng phát ra tiếng kêu đặc biệt khi mèo chuẩn bị đánh nhau:

"Gào~~~~~ô!!!"

Lần đầu thấy A Huyền có phản ứng như vậy, Vương Nhị biết ngay thứ trong phòng không tầm thường. Cậu nuốt nước bọt, lau mồ hôi, hướng vào trong nói:

"Anh chị, tôi không đến để hại hai người. Mà tôi đến để giúp đỡ. Cứ tiếp tục thế này không ổn đâu. Âm ty có quy củ của âm ty, nếu khiến mình vĩnh viễn không thể siêu thoát thì thiệt thòi lắm. Nếu anh chị có tâm nguyện chưa thành, có thể nói với tôi."

"A a a a a!"

"A a a a a!"

Giọng nữ kia lại cất lên, lần này là tiếng cười quỷ dị, nghe như tiếng chuông đồng trong đêm tĩnh lặng, nghe êm tai nhưng vô cùng đáng sợ.

"Các người bao giờ mới đi?!"

Giọng nữ hỏi.

"Hả?"

Vương Nhị tưởng là đang hỏi cậu, nhưng không hiểu tại sao giọng nữ lại hỏi cậu câu đó, đành đáp lại một câu.

"Các người sẽ tha cho chúng tôi chứ?"

Giọng nữ kia tiếp tục hỏi.

Vương Nhị từ từ bước vào phòng ngủ chính, thấy một nữ quỷ tóc tai bù xù, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dựa vào mép giường, toàn thân đầm đìa máu tươi. Tay trái cầm cái dùi chỉ vào ngực mình, tay phải cầm búa gõ từng nhịp một. Đâm vào lại rút ra, tiếp tục gõ.

Thấy Vương Nhị vào, nữ quỷ hỏi cậu:

"Các người bao giờ mới đi? Các người đã làm gì chồng tôi?"

Nói xong lại quay mặt đi, tự hát tiếp bài đồng dao:

"Loay hoay kết dây màu,

Quấn quanh ngón tay nhỏ,

Giữ dây kéo thành hình…"

"Chị ơi!"

Vương Nhị quyết định gọi một tiếng. Nghe giọng Vương Nhị, nữ quỷ đột nhiên biến sắc, sát khí bùng lên, tóc dựng đứng, lao thẳng về phía cậu. Vương Nhị hoảng hốt, vội lấy bùa Trấn Quỷ dán lên người nữ quỷ kia. Nữ quỷ lập tức bị ghim chặt ở đó, không thể nhúc nhích.

Vương Nhị thở hổn hển. Thật ra từ khi nhập môn, cậu đã gặp không ít ma quỷ, nhưng đối mặt trực tiếp với quỷ thì đây là lần đầu. Ngay lần đầu đã gặp phải quỷ hung dữ đến mức A Huyền cũng không trấn áp nổi thế này...

Vương Nhị vốn tưởng nữ quỷ đã bị khống chế, nào ngờ tấm bùa Trấn Quỷ trên đầu nó lại bốc cháy. Nữ quỷ lại có thể cử động, móng tay dài ba tấc vươn ra, lập tức cào cho Vương Nhị vẫn còn đang đứng thở hai phát.

Vương Nhị vội đưa tay đỡ, cánh tay lập tức bị mấy vết cào. A Huyền "meow" một tiếng thảm thiết, vồ thẳng vào mặt nữ quỷ. Nhưng nữ quỷ không hề hấn gì, lại trở về bên giường, trở lại trạng thái ban đầu, tiếp tục hỏi:

"Các người bao giờ mới đi?"

"Chồng tôi đâu, các người làm gì anh ấy rồi?"

"Các người sẽ tha cho chúng tôi chứ?"

Vương Nhị nhìn vết thương trên tay, không sâu nhưng nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tà khí lẩn quất trên đó. Con quỷ này quả thực không phải hạng lệ quỷ tầm thường.

"Chị à, tôi không đến để gϊếŧ chị. Tôi đến để giúp hai người. Trước khi đến, tôi đã tìm hiểu vụ án của hai người. Tôi biết hai người đã phải trải qua những gì. Dù không thể thấu hiểu hoàn toàn, nhưng tôi biết nỗi đau đó khủng khϊếp thế nào. Nhưng bọn ác nhân đó đều đã bị trừng trị, kẻ sống sót cũng đã điên rồi. Hai người nên buông bỏ."

Nữ quỷ không đáp, quay lại nhìn Vương Nhị, bỗng nhiên nở nụ cười gọi:

"Chồng!"

Tiếng gọi khiến tim Vương Nhị gần như ngừng đập. Cậu nhận ra A Huyền đã xoay người, miệng phát ra tiếng gầm gừ về phía sau lưng cậu, như đang uy hϊếp thứ gì đó.

Uy hϊếp cái gì? Vương Nhị hiểu ngay. Cậu đã đọc lời khai vụ án trên mạng: người chồng chết ở phòng ngủ nhỏ, người vợ chết ở phòng ngủ chính. Vậy thứ sau lưng cậu chắc chắn là người chồng.

"Nếu là cậu, cậu có buông bỏ được không?"

Một giọng nam vang lên sau lưng. Vương Nhị liếʍ môi, xoay người nhìn lại. Cậu thấy một người đàn ông cổ quấn một sợi xích sắt, ngực cắm một con dao, đầu bị đập bẹp, mắt trái lồi ra, rũ xuống nhìn chằm chằm Vương Nhị.

Vương Nhị cố gắng trấn tĩnh, không để mình lộ ra vẻ sợ hãi. Cậu chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ phải đối mặt với cảnh tượng này. Những con quỷ cậu nhìn thấy trước đây ít ra còn giữ hình người, còn hai người này thì... không thể dùng chữ thê thảm để hình dùng.

"Hai người ở lại đây cũng không thay đổi được gì. Bọn chúng đã chết rồi, giờ có lẽ đã đầu thai làm người lần nữa."

Vương Nhị cẩn trọng nói.

"Cậu nghĩ, sau khi làm những chuyện như vậy, chúng còn có thể đầu thai làm người sao?"

Nghe Vương Nhị nói thế, người chồng nổi giận, bước tới, một tay nhấc bổngVương Nhị lên không đè vào tường. Vương Nhị lập tức nghẹt thở, dù giãy giụa cũng vô ích. Mặt cậu đỏ bừng, hai mắt dần sung huyết, đỏ sọc lên.