Vương Nhị cùng các bạn thoải mái ngâm mình ở tầng một, tận hưởng dịch vụ tắm hơi và kỳ lưng, sau đó mặc quần áo lên tầng hai để ăn uống. Bọn lấy đồ ăn thức uống, tìm chỗ ngồi vừa xem TV vừa ăn, rồi không biết lúc nào đã ngủ thϊếp đi.
Trong cơn mơ màng, Vương Nhị bỗng tỉnh giấc với cơn đau đầu như búa bổ. Cậu cố gắng mở mắt, nhận ra Nhạc Viễn và những người khác đều không ở đây. Vương Nhị lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, cậu đứng dậy, phát hiện xung quanh toàn là người lạ mặt.
"Các người là ai? Muốn gì?"
Nhìn ánh mắt của họ, Vương Nhị linh cảm thấy chuyện này không bình thường.
"Tôi vừa nghe nói, cậu biết đạo pháp Mao Sơn?"
Một giọng nói vang lên, những người này rẽ ra hai bên, để lộ một người đàn ông ngồi đó, thân trên trần trụi với cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cậu.
"Tôi chỉ đùa với bạn bè thôi, làm sao tôi biết được..."
"Bạn của cậu đang ở trong tay tôi."
Vương Nhị còn chưa nói hết, người kia đã ngắt lời.
"Vâng, tôi biết!!"
Vương Nhị lập tức đổi giọng, chưa đầy một tháng nhập học, cậu đã học được cách "tùy cơ ứng biến".
"Tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nhóc con, cậu khá lắm!"
Người kia gật đầu.
"Vậy... ngài bắt chúng tôi để làm gì?"
Vương Nhị cười xã giao.
"Tôi có một căn nhà, muốn bán nhưng người đến xem nhà đều bảo có ma quỷ lộng hành, rồi chẳng ai dám mua nữa. Tôi đã mời không ít đại sư đến nhưng đều vô dụng. Hôm nay gặp được cậu, chắc là duyên phận. Không biết tiểu sư phụ có thể giúp tôi việc này không?"
Người đó vừa nói vừa ra hiệu, một tên thuộc hạ bưng tới một xấp tiền 100 tệ, còn "tâm lý" để sẵn một túi ni-lông đen để cậu dễ mang đi:
"Đây là 50 ngàn, coi như tiền đặt cọc. Xong việc, tôi sẽ thêm 100 ngàn nữa."
(50 ngàn tệ tương đương khoảng 180 triệu VNĐ)
Vương Nhị choáng váng. 50 ngàn tệ! Cả đời cậu chưa thấy nhiều tiền thế. Xong việc còn thêm 100 ngàn nữa. Bố mẹ cậu làm lụng cả đời, tiền tiết kiệm gửi ngân hàng cũng chưa được 150 ngàn. Giờ chỉ cần bắt một con quỷ là có ngay số tiền đó. Đây là đạo lý gì không biết?
"Sao rồi? Cần suy nghĩ thêm không?"
Thấy Vương Nhị im lặng, người kia hỏi lại.
"Không... tôi chỉ muốn biết các bạn tôi thế nào rồi."
Vương Nhị vẫn lo cho Nhạc Viễn và những người khác.
"Yên tâm, bọn họ không sao, đang ở phòng bên cạnh. Nếu cậu đồng ý, chờ khi bọn họ tỉnh dậy, tôi sẽ chiêu đãi mấy cậu nhóc đó tử tế."
"Chuyện này... nói khó thì cũng không khó. Nhưng đại ca có thể hứa với tôi hai điều không?"
"Cứ nói nghe xem nào!"
"Thứ nhất, tôi cần biết nguồn gốc căn nhà. Đã có ma quỷ ắt phải có mạng người. Tôi phải biết rõ ngọn ngành. Đạo pháp Mao Sơn chúng tôi không chủ trương diệt quỷ, mà là khuyên quỷ. Nếu biết được lai lịch con quỷ, tôi cũng sẽ biết cách xử lý thỏa đáng.”
Nhà có ma quỷ lộng hành, căn bản thường là do án mạng, có người chết oan ức trong nhà. Nếu dương gian có thể giải quyết ổn thỏa, dù ma quỷ có không muốn đi, quỷ sai dưới âm ty cũng sẽ bắt chúng đầu thai.
Ngược lại, nếu dương gian chưa giải quyết thỏa đáng, oán khí tích tụ sẽ hóa thành lệ quỷ. Loại quỷ này, nếu không quá nghiêm trọng, quỷ sai thường không muốn đυ.ng vào. Thứ nhất là vì chúng ngang tàng, khó trị, thứ hai là như Trịnh Sĩ Bình, biết đút lót, họ sẽ nhắm mắt làm ngơ. Trừ khi con quỷ này quá tàn ác, gϊếŧ quá nhiều người, quỷ sai bất đắc dĩ mới nghĩ cách ra tay bắt lại.
Vì vậy, nghe người đàn ông nói nhà có ma quỷ lộng hành, Vương Nhị muốn biết căn nhà đó từng xảy ra chuyện gì. Nếu chuyện quá thảm khốc, oán niệm quá lớn, với đạo hạnh hiện tại, cậu cũng khó lòng đối phó.
Nghe xong, người kia suy nghĩ một lát rồi nói:
"Cậu nói điều thứ hai trước đi."
Câu này khiến lòng Vương Nhị chùng xuống. Cậu nghi ngờ chuyện căn nhà có liên quan đến người này. Nếu vậy, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều.
"Nếu đại ca không thể hứa điều thứ nhất, điều thứ hai cũng không cần nói nữa."
"Căn nhà đó trước kia thuộc về một cặp vợ chồng trẻ. Sáu năm trước, có bốn tên cướp đột nhập, gϊếŧ họ để chiếm nhà. Về sau, tôi đã mua lại với giá rẻ, nhưng dù rẻ cũng mất hơn trăm triệu. Tôi định đợi vài năm cho mọi chuyện lắng xuống, người ta quên đi chuyện này rồi bán kiếm lời."
Người kia nhấp ngụm trà, tiếp tục:
"Ai ngờ ba người đến xem nhà đều gặp chuyện kỳ quái. Nếu không phải bồn cầu tự xả nước, thì là đèn tự bật, hoặc là cửa tự động đóng lại... Theo lời môi giới dẫn bọn họ đi xem nhà kể lại thì đôi khi còn nghe tiếng phụ nữ khóc. Đến nước này thì bán được hay không không quan trọng, quan trọng là danh tiếng “nhà ma” một khi truyền ra, sau này có bán cũng khó mà huề vốn."
"Vì vậy ngài mới đi khắp nơi tìm người để giải quyết chuyện này?"
"Đương nhiên."
"Tôi muốn hỏi, những kẻ gϊếŧ cặp vợ chồng đó đã sa lưới pháp luật rồi ư?”
Nếu bị bắt thì chắc là bị tử hình. Nếu toàn bộ thủ phạm đều bị tử hình thì đương nhiên, linh hồn người chết sẽ không thể lảng vảng trong căn nhà từng ở.
"Thủ phạm có tổng cộng bốn tên, một đứa vị thành niên không chết, ba đứa còn lại đã bị xử bắn."
Người kia trả lời.
Nghe xong, Vương Nhị phân vân. Theo lời người đàn ông, chuyện đã được giải quyết. Vậy lẽ nào cặp vợ chồng muốn gϊếŧ nốt đứa còn sống?
"Đứa không chết sau này thế nào?"
"Phạt mười mấy năm tù. Vì tội ác quá tàn bạo, kẻ đó bị bạn tù hành hạ đến phát điên, giờ đang nằm trong viện tâm thần."
"Là điên thật hay giả vờ?"
Vương Nhị tự hỏi trong lòng. Nhưng hiện tại cậu đã cơ bản xác định, oán khí của hai con quỷ này hẳn là đang nhằm vào tên thủ phạm còn sống.
"Đại ca, ngài có thể cho mọi người ra ngoài không? Tôi muốn nói chuyện riêng."
Người kia ra hiệu, đám thuộc hạ rời đi hết.
"Nói đi, muốn hỏi chuyện gì?"
"Chuyện này... có liên quan đến đại ca không?"
Vương Nhị hỏi.
Câu hỏi khiến người đàn ông giật mình. Hắn không ngờ Vương Nhị lại có gan hỏi thẳng như vậy. Hắn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm khiến Vương Nhị rợn người.
Lần đầu tiên, Vương Nhị thấy sợ hãi. Cậu nhận ra mình quá liều lĩnh. Nhưng ánh mắt kia khiến cậu không thể không nghi ngờ chuyện này có liên quan đến người đàn ông.
“Nhóc con, cậu có biết câu hỏi đó có thể khiến cậu mất mạng không?"
Vương Nhị nghe vậy thì lạnh sống lưng, nuốt nước bọt:
"Ngài muốn nhờ tôi giải quyết, nên tôi phải hỏi. Nếu liên quan đến ngài, cách xử lý sẽ khác. Không liên quan, lại là cách khác, mà giá cả... cũng khác nhau."
Cậu cố hết sức tỏ ra tham tiền, vì cậu từng nghe trên TV rằng kẻ nào càng không tham tiền thì càng dễ phản bội. Chỉ có kẻ tham lam, trong mắt đối phương, mới vì tiền mà giữ bí mật.
Người đàn ông nhìn Vương Nhị, cười nhạt:
"Một sinh viên mới nhập học mà nhiều mưu mô quá nhỉ. Chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi chỉ mua căn nhà, nên thứ duy nhất liên quan tới tôi chính là ngôi nhà đó."
Vương Nhị suy nghĩ rất lâu để phân tích tình hình trước mắt, Nhạc Viễn và những người khác đang trong tay hắn. Nếu cậu không đồng ý, họ có thể gặp nguy hiểm. Dù cậu tin rằng ở giữa xã hội pháp trị này người đàn ông này sẽ không dám làm hại bọn cậu, nhưng muốn giày vò mấy đứa nhóc như bọn cậu cũng không khó.
"Được, tôi nhận việc!"
Vương Nhị dứt lời, cầm lấy 50.000 tệ, ra hiệu cho người đàn ông rằng cậu đồng ý nhận việc. Cậu làm vì để cứu bạn, nhưng tiền thì ai chẳng thích? Với số tiền này, cậu không cần xin tiền từ gia đình để học đại học, thậm chí có thể gửi về nhà một ít.
"Cần chuẩn bị gì không?"
"Cần chuẩn bị một chiếc xe. Mai là cuối tuần, đưa tôi đến xem."
Vương Nhị cầm túi ni-lông, quay ra tìm Nhạc Viễn.
"Ông chủ, ngài thật sự tin thằng nhóc đó? Bao nhiêu đại sư không giải quyết được, một thằng nhóc như nó có thể làm được không?"
Sau khi Vương Nhị rời đi, những thuộc hạ đều tiến vào, một người trong số đó hỏi người đàn ông.
"Còn nước còn tát vậy. Nếu nó dám nhận tiền, hẳn là có ít bản lĩnh. Nếu nó dám lừa tao, một thằng sinh viên chạy đi đâu được?”
Người đàn ông đứng dậy, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, để lộ một hình xăm Quan Công mở mắt ở sau lưng.