"A? Hả!!"
Nghe được bọn Nhạc Viễn nói vậy, Vương Nhị vỗ đùi một cái, cậu đã quên mất một chuyện quan trọng! Dứt lời, cậu vội vàng chạy về phía trường.
Cậu quên gì nhỉ? Quên gọi hồn cho Ma Vĩ rồi! Thằng nhóc này hôm đó bị dọa như vậy, ba hồn bảy vía chắc chắn sẽ bị tán loạn, cần phải gọi hồn mới ổn được. Mấy ngày nay cậu bận xử lý chuyện của Trịnh Sĩ Bình nên lỡ quên mất. Giờ đã qua lâu rồi, Ma Vĩ không điên mới lạ!
"Hiện giờ cậu ta thế nào rồi?"
Vương Thiên vừa chạy vừa hỏi.
"Còn thế nào được nữa, điên rồi! Nhà trường đã thông báo cho gia đình rồi."
Nhạc Viễn trả lời.
"Chết tiệt!!"
Nghe vậy, Vương Nhị chạy càng nhanh hơn.
Về đến trường, Vương Nhị nói với Nhạc Viễn:
"Nhạc Viễn, về phòng lấy giúp tớ cái túi vải màu vàng của tớ rồi gặp nhau ở phòng Ma Vĩ nhé!"
Tuy Nhạc Viễn không hiểu cậu định làm gì, nhưng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, lập tức đi ngay.
Hai người chạy thẳng đến phòng Ma Vĩ. Hiện giờ cậu ta không dám gặp ai, chỉ co ro dưới gầm giường run rẩy. Giảng viên cũng đang ở đó, cố gắng trò chuyện với cậu ta:
"Ma Vĩ, em có chuyện gì thì ra đây nói với thầy, thầy sẽ giúp em. Em cứ trốn dưới gầm giường thế này thì thầy cô không thể giúp được. Thầy biết, tối hôm đó em bị sợ hãi, nhưng chuyện đã qua rồi, kẻ gϊếŧ người cũng đã bị trừng trị. Giờ em không cần sợ nữa, được không?"
"Thầy ơi, em quen Ma Vĩ, để em nói chuyện với cậu ấy một lát được không?"
Vương Nhị bước tới nói.
"Các em quen nhau à? Được thôi, em khuyên em ấy đi. Nếu cứ thế này, thầy sẽ phải gọi gia đình đón em ấy về thôi."
Giáo viên nói xong đứng dậy, quay ra quát đám đông:
"Các em đứng đây làm gì? Không phải đi học à? Mau lên lớp đi!!"
Vương Nhị ngồi xuống sàn cạnh giường, nghiêng người nhìn Ma Vĩ. Vừa thấy Vương Nhị, thằng nhóc này càng sợ hãi, cố thu người vào sâu hơn.
"Tớ mang đồ đến rồi!"
Nhạc Viễn chạy vào, đưa túi cho cậu.
"Được rồi, cậu ra ngoài đi!"
Vương Nhị nhận túi rồi bảo Nhạc Viễn.
"Gì cơ? Không phải, cậu định làm gì?"
Nhạc Viễn không hiểu Vương Nhị định làm trò gì ở đây.
“Cậu đừng hỏi nhiều, ra ngoài nhanh đi, đóng cửa lại!"
Vương Thiên dặn dò một câu. Sau khi mọi người đã đi hết, cậu lấy ra một cái bát, đổ nước lã vào, rồi chấm đẫm bút lông vào chu sa, vẽ lên một lá bùa Trấn Hồn.
"Cậu đúng là, đêm hôm khuya khoắt đi làm trò gì thế? Tôi thì chưa bị đuổi học, còn cậu, nếu không có tôi thì chắc không về được đâu."
Dứt lời, cậu thắp ba nén hương và hai ngọn nến đỏ, sau đó lắc đầu:
“Ôi, cậu không biết đâu, gọi hồn cho người sống mất công lắm đấy!”
Cậu lại lấy một chiếc bát khác, đổ gạo "dẫn đường" vào, cắm hương vào giữa, rồi lấy từ trong túi ra một lá cờ Chiêu Hồn nhỏ chỉ bằng bàn tay. Chuẩn bị xong xuôi, cậu đứng dậy, bắt đầu vẫy cờ Chiêu Hồn:
“Bái thỉnh ngũ quỷ đàn hạ trợ thân ta, tay nắm cờ hồn trấn hồn phách, Ma Vĩ mất hồn mau trở lại, Ma Vĩ mất hồn mau trở lại, hỏa cấp tuân lệnh!”
Dứt lời, cậu đưa cờ gọi hồn qua ba nén hương, rồi dùng ngón út tay phải chấm vào gạo, lấy ra một hạt, lướt qua ngọn nến. Kỳ lạ thay, hạt gạo kia lại bốc cháy. Vương Nhị thả hạt gạo vào bát nước lã, chén nước cũng bốc cháy!
Tiếp theo, cậu lấy bùa Trấn Hồn, thả vào bát thiêu cháy. Giờ chỉ còn việc quan trọng nhất: bắt Ma Vĩ uống hết thứ này. Đây mới là vấn đề! Không còn cách nào khác, cậu thu dọn đồ đạc, rồi hướng ra ngoài kêu:
“Nhạc Viễn, vào giúp tớ với!”
Nhạc Viễn mở cửa đang định bước vào, Vương Nhị vội hét:
“Đóng cửa lại!!”
Cậu ta chạy lại đóng cửa, rồi hỏi:
“Mùi gì thế? Cậu lại đốt cái gì đấy?”
“Đừng nói nhảm! Mọi chuyện hôm nay, không được kể với ai, đây là bí mật của hai đứa mình, hiểu chưa?”
Vương Nhị nghiêm mặt nói.
“Hiểu rồi, yên tâm đi. Giờ cậu nói đi muốn tớ giúp gì?”
Vương Nhị lấy bát nước bùa ra:
“Bắt cậu ta uống cái này!”
“Hả? Cái gì đen thui thế này? Không phải đâu Vương Nhị, nó lúc đó đúng là quá đáng, nhưng cậu không được hại người đâu! Gϊếŧ người là phạm pháp đấy!”
Nhạc Viễn tất nhiên không hiểu Vương Nhị định làm gì, cứ tưởng cậu ghi thù, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
“Được rồi, làm nhanh lên!”
Vương Nhị quát.
Nhạc Viễn cũng không biết cậu muốn làm gì, nhưng nghĩ bụng dù sao cái thứ nước kia cũng không gϊếŧ được người, nếu Vương Nhị thật sự muốn báo thù lần trước cũng chẳng sao. Cậu ta bước tới, hay lắm, một tay nhấc bổng cả cái giường tầng lên, tay kia thì túm lấy Ma Vĩ lôi ra khỏi gầm, khiến Vương Nhị há hốc mồm kinh ngạc.
“Cậu không đi làm cửu vạn ở bến tàu là một tổn thất lớn cho ngành vận tải.”
Vương Nhị lẩm bẩm rồi cầm bát nước tiến lại. Nhạc Viễn bóp mạnh hai bên hàm Ma Vĩ, ép miệng cậu ta mở ra, hai người hợp sức rót nước bùa kia vào.
“Các em làm gì đấy?!”
Cánh cửa bật mở, giảng viên bước vào, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, lập tức nổi giận:
“Nãy em bảo sẽ khuyên Ma Vĩ, thầy tin em, vậy mà các em lại ở trong này bắt nạt em ấy à? Các em cho em ấy uống cái gì mà đen thui thế kia? Với lại, phòng này có mùi gì vậy?”
Toang rồi! Vương Nhị không biết giải thích thế nào, chẳng lẽ nói “em đang làm pháp Mao Sơn gọi hồn cho cậu ta”? Nếu thật sự nói vậy, khoảng cách đến việc bị đuổi học chắc không còn xa.
Đúng lúc Vương Nhị đang bí lời không biết phải làm sao, Ma Vĩ bỗng đứng dậy:
“Thầy ơi, có chuyện gì thế ạ?”
Giảng viên nhìn Ma Vĩ với ánh mắt khó tin:
“Ma Vĩ? Em không sao chứ?”
“Dạ em bình thường mà? Có chuyện gì à thầy?”
Ma Vĩ ngơ ngác nhìn mọi người, rồi chợt thấy Vương Nhị, lập tức lùi lại mấy bước, rõ ràng cậu ta vẫn bị ám ảnh từ đêm hôm đó.
“Thầy ơi thầy xem kìa, cậu ta đã ổn rồi. Em nói rồi, em làm được mà!”
Vương Nhị vội ra hiệu cho Nhạc Viễn cùng tận dụng lúc giáo viên còn đang ngơ ngác để chạy mất.
“Này, cậu làm thế nào vậy? Sao tự nhiên nó tỉnh táo lại được thế?”
Nhạc Viễn không phải đồ ngốc, cậu ta biết cái bát nước kia chắc chắn có vấn đề.
“Cậu hứa rồi đấy, không được nói với ai nhé?”
Vương Nhị nhắc nhở.
“Yên tâm đi, anh em mình với nhau, tớ nhất định không hé răng nửa lời!”
Nhạc Viễn vỗ ngực bôm bốp.
...
“Cái gì? Cậu là truyền nhân Mao Sơn...?!”
Nhạc Viễn nghe xong há hốc mồm, Vương Nhị vội bịt miệng cậu ta lại:
“Be bé cái miệng thôi! Muốn cả trường biết à?”
“Ừ ừ, tớ biết rồi! Vậy lần trước cậu bảo có ma bám trên người tớ... con mẹ nó là thật à?”
Lúc này Nhạc Viễn mới nhớ tới lời Vương Nhị nói lúc trước.
“Ừ, nhưng chẳng phải cậu không tin à?”
Vương Nhị nhìn cậu ta.
“Vậy... bệnh ho khan của tớ cũng là do...?”
Nhạc Viễn trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.
“Đúng rồi, tớ đã giải quyết nó rồi. Cậu không cần biết nó là ai, chỉ cần biết giờ nó không hại cậu nữa là được.”
Vương Nhị nói xong, xoay người trở về phòng mình.
“Không phải, chuyện này nghĩ thế nào cũng quá ly kỳ rồi! Thuật pháp Mao Sơn thật sự lợi hại thế sao? Vậy mấy cái như Ngũ Quỷ Vận Tài có thật không?”
Nhạc Viễn đuổi theo Vương Nhị, lòng hiếu kỳ trong cậu ta cũng bùng lên.
“Có, nhưng tiền tài kiểu đó sẽ mang đến vận rủi, cậu đừng có ý tưởng gì với mấy cái đó.”
Dù sao Vương Nhị đã nói ra với cậu ta rồi, cũng không muốn giấu giếm thêm nữa.
“Vậy... cậu có biết bói toán không? Xem cho tớ một quẻ đi!”
Nhạc Viễn hào hứng.
“Không!”
“Tại sao?”
“Thiên cơ bất khả lộ!!”
“Vậy sao ngoài kia nhiều đạo sĩ xem bói thế?”
“Bọn họ là đồ giả!!”
“Vãi!!!”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, trở về ký túc xá.
Hôm sau, tuần cuối của kỳ huấn luyện quân sự đã bắt đầu. Từ khi Nhạc Viễn biết thân phận thật của Vương Nhị, ánh mắt cậu ta nhìn cậu lúc nào cũng kỳ quặc, như đang ấp ủ điều gì đó.
Sau giờ huấn luyện, Nhạc Viễn bất ngờ mời cả phòng đi tắm hơi. Bốn đứa ngâm mình trong bồn nước nóng, trò chuyện rôm rả. Rồi Nhạc Viễn thì thầm vào tai Vương Nhị:
“Này, chuyện kia… có nói với hai thằng kia không? Dù sao cũng là anh em cùng phòng mà.”
Thì ra là vậy! Vương Nhị hiểu ra dụng ý của Nhạc Viễn. Nhưng chuyện này cũng không phải điều gì xấu, cậu gật đầu:
“Được, miễn là hai đứa nó có thể giữ bí mật.”
Nhạc Viễn bắt hai người thề phải giữ bí mật, rồi kể hết chuyện của Vương Nhị cho bọn họ nghe.
“Truyền nhân Mao Sơn!!!”
Hai người họ tròn mắt kinh ngạc:
“Hóa ra lần trước tớ về phòng ngửi thấy mùi lạ là do cậu đốt bùa? Vậy chứng ho của Nhạc Viễn là cậu chữa thật hả?”
Bốn người nói chuyện vui vẻ, xung quanh không ai để ý. Chỉ có một người đàn ông cách đó không xa, dường như đang chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Vương Nhị.