Vương Nhị cũng muốn làm việc tốt, Trịnh Sĩ Bình không phải là người xấu, càng không phải là ác quỷ. Sau bao nhiêu năm, chịu nhiều oan khuất như vậy mà anh ta chưa từng nghĩ đến việc gϊếŧ chết kẻ thù, đủ thấy bụng dạ anh ta lương thiện đến nhường nào.
"Không cần đâu!"
Câu trả lời của Trịnh Sĩ Bình khiến Vương Nhị khá bất ngờ, cậu không ngờ rằng sau bao nhiêu năm, anh ta lại không muốn gặp mặt gia đình mình.
"Người và quỷ khác đường, tôi chỉ muốn nhìn họ từ xa thôi. Hơn nữa, bao nhiêu năm đã trôi qua, tôi cần gì phải làm họ thêm đau lòng."
Vương Nhị không nói gì, chỉ giơ ngón tay cái lên, ngưỡng mộ sự lương thiện, kiên trì và tình yêu dành cho gia đình của anh ta.
Dưới sự chỉ dẫn của Trịnh Sĩ Bình, Vương Nhị tìm được con gái anh ta. Cô ta đang đưa con đi học, vừa đưa con vào trường thì bị Vương Nhị chặn lại:
"Xin hỏi, chị có phải là người nhà của thầy Trịnh không ạ?"
Nghe câu hỏi này, con gái anh ta sững lại, rồi nhìn Vương Nhị từ đầu đến chân:
"Nhìn tuổi em, không giống học sinh của bố chị."
"Em không phải học sinh của thầy Trịnh, em tên là Vương Thiên, hiện là sinh viên trường Đại học kinh tế tài chính H. Sáng nay trường chúng em đào được một xác chết ở sân trường, em nghĩ chị nên đến xem."
Lời của Vương Nhị như sét đánh giữa trời quang, khiến người phụ nữ trước mặt đứng hình. Cô ta đứng sững lại, nước mắt lập tức trào ra:
"Bố ơi, con biết mà, con biết mà, nhất định sẽ tìm thấy, nhất định sẽ tìm thấy..."
"Mau đi thôi, công lý sẽ không đến muộn, họ sẽ đưa ra câu trả lời cho thầy Trịnh và gia đình chị."
Vương Nhị nhìn cảnh này, lòng cũng không khỏi xúc động.
Con gái của Trịnh Sĩ Bình không suy nghĩ nhiều, vừa chạy đi lấy xe vừa gọi điện xin nghỉ. Gia đình họ đã chờ đợi ngày này suốt 20 năm. Và hôm nay, 20 năm chờ đợi cuối cùng cũng có kết quả. Dù kết quả này không hoàn hảo, nhưng vẫn tốt hơn là chờ đợi vô vọng, phải không?
Vương Nhị quay lại nhìn Trịnh Sĩ Bình, lúc này anh ta đã đẫm nước mắt, nhưng trên khuôn mặt lại nở nụ cười hạnh phúc.
"Như vậy, đã là kết thúc chưa?"
Vương Nhị hỏi Trịnh Sĩ Bình.
"Đương nhiên rồi, tôi tin rằng pháp luật sẽ trừng trị những kẻ có tội, và thế gian này sẽ đem lại công bằng cho gia đình tôi."
Trịnh Sĩ Bình nhìn theo bóng lưng con gái mình và nói.
Vương Nhị cảm thán, anh ta là nạn nhân của quan hệ dây mơ rễ má giữa các cơ quan chức năng thời đó, nhưng chưa từng đánh mất niềm tin vào chính phủ. Anh ta luôn tin tưởng rằng pháp luật sẽ đưa ra câu trả lời cho mình. Chỉ riêng nhân cách này đã khiến Vương Nhị vô cùng kính phục.
Sự thật cuối cùng đã chứng minh, Trịnh Sĩ Bình đã đúng, pháp luật đã đưa ra câu trả lời tốt nhất cho anh ta và gia đình, dù câu trả lời này đến quá muộn.
Cái chết của Trịnh Sĩ Bình cuối cùng được xác định là tai nạn lao động, trường học đã bồi thường một lần cho gia đình anh ta tổng cộng 800 nghìn tệ. Đỗ Thiếu Bình, tên chủ thầu đã gϊếŧ anh ta, cùng đồng bọn và người chú hiệu trưởng của hắn ta thời đó đều bị pháp luật trừng trị. Đây là điều Trịnh Sĩ Bình mong muốn nhất, cũng là chấp niệm khiến anh ta lưu lại nhân gian sau khi chết.
Giờ đây, tất cả đã kết thúc viên mãn.
"Vương Thiên, cảm ơn cậu!"
Sau khi nghe xong phán quyết cuối cùng tại tòa án, Trịnh Sĩ Bình lại một lần nữa nói lời cảm ơn.
"Tôi phải cảm ơn anh, vì đã cho tôi thấy khía cạnh đẹp nhất của nhân tính, và cũng giúp tôi hiểu được lời Bà Mù nói, diệt quỷ không được làm quá tận, vì ma quỷ không phải lúc nào cũng xấu."
Vương Nhị cười.
"À, bạn học Vương Thiên ơi!"
Sau khi tòa án tuyên án xong, con gái của Trịnh Sĩ Bình đến tìm anh, bế theo một đứa trẻ.
"Sao vậy?"
"Chị muốn biết, làm sao em biết đó là bố chị? Với tuổi của em, không thể nào quen biết ông ấy, càng không thể biết chuyện năm xưa."
Con gái anh ta lúc đó vì quá vui mừng khi có manh mối về người cha mất tích 20 năm nên không suy nghĩ kỹ, nhưng khi mọi chuyện lắng xuống, cô ta tự nhiên nhận ra vấn đề.
Vương Nhị mỉm cười với con gái của Trịnh Sĩ Bình và nói:
"Vì sao em biết không quan trọng, trên đầu ba thước có thần linh, kẻ ác dù làm chuyện gì tinh vi đến đâu cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của trời. Cứ coi như em là người được trời phái xuống giúp gia đình chị đi."
"Vậy... được rồi, cảm ơn em!"
Nói rồi cô ấy dắt con rời đi.
Nhìn theo hai mẹ con cô ta, Vương Thiên hỏi Trịnh Sĩ Bình bên cạnh:
"Anh thật sự không muốn gặp họ sao?"
"Không cần đâu, thế là đủ rồi, tôi cũng nên đi rồi, cảm ơn cậu lần cuối."
Nói rồi hồn ma của Trịnh Sĩ Bình dần nhạt đi, rồi biến mất hoàn toàn.
"Vương Thiên, Vương Thiên!!"
Lúc này, Nhạc Viễn và mấy người khác chạy đến, vừa chạy vừa gọi.
"Sao vậy?"
Vương Thiên hỏi.
"Thằng Ma Vĩ... nó điên rồi!!"