Mèo Đen

Chương 16: Sự trả thù của Lý Hướng Quân

Đã hơn một tiếng đồng hồ kể từ khi Nhạc Viễn và mấy cậu bạn cùng phòng đi ra ngoài. Suốt khoảng thời gian đó, mặt Vương Nhị trắng bệch, môi tái nhợt, hai bàn tay dần đen lại, mười ngón tay mất cảm giác. A Huyền nằm trong lòng Vương Nhị, đang thè lưỡi khẽ liếʍ vết thương cho cậu.

Nhờ A Huyền liếʍ, Vương Nhị cảm thấy đỡ đau hơn, nhưng chỉ là cảm giác mà thôi. Nếu Nhạc Viễn không mang tro hương về kịp, quỷ khí trong vết thương sớm muộn cũng lấy mạng cậu. Vương Nhị hối hận, mới học được vài tháng đã dám đi bắt quỷ. Bắt quỷ đã đành, lại còn động lòng trắc ẩn. Nhưng nghĩ lại, dù cậu có dùng chưởng tâm lôi đi nữa, vết thương trên tay cũng đã bị trước khi cậu kịp xuất chiêu.

Xét cho cùng, vết thương này cậu vẫn phải nhận, coi như một kiếp nạn. Không biết kiếp này có vượt qua được không:

"Sao bọn Nhạc Viễn đi lâu thế nhỉ? Đạo quán xa lắm à?"

Vương Nhị tự hỏi.

Nhạc Viễn giờ ra sao? Tất nhiên không sung sướиɠ gì. Lý Hướng Quân tìm Vương Nhị không phải để bán nhà, mà là để diệt trừ hai con quỷ kia. Căn nhà thế nào, hắn không quan tâm. Hiện giờ hắn có mấy trung tâm tắm hơi, karaoke... đủ loại, chút tiền đó hắn chẳng bận tâm. Hắn làm vậy vì cháu trai Lý Phong của hắn thật sự điên rồi.

Lý Phong bị dọa điên, miệng lảm nhảm có quỷ. Lý Hướng Quân mời người kiểm tra căn biệt thự kia. Dù không rõ thực hư, nhưng ai đến xem cũng nói trong nhà có quỷ, âm khí cực nặng. Là kẻ chủ mưu đưa Lý Phong ra ngoài, hắn sau đó đêm nào cũng gặp ác mộng. Bất đắc dĩ, hắn sang Thái Lan tìm cao nhân.

Cao nhân bảo hắn nên xăm lên người một thứ gì đó sát khí nặng, vậy thì ma quỷ sẽ không dám đến gần. Là dân giang hồ, hắn hiểu rõ thứ gì sát khí mạnh nhất. Nói đến sát khí, Quan Công mở mắt xưng đệ nhị thì không ai dám nhận đệ nhất. Thế là hắn xăm một hình. Sau khi xăm, quả nhiên không còn ác mộng. Hắn liền xăm cho Lý Phong một hình nữa.

Tưởng rằng mọi chuyện đã qua đi, ai ngờ vấn đề càng nghiêm trọng. Quan Công mở mắt không phải thứ người thường chịu nổi, huống chi hắn còn xăm trên lưng. Sát khí quá nặng khiến gia đình và công việc đều trục trặc. Đầu tiên con trai bị xe đâm, lỡ kỳ thi đại học. Sau đó vợ đòi ly hôn. Dạo này việc kinh doanh càng ngày càng ế ẩm. Đi xem bói, thầy bảo sát khí quá nặng, xung khắc với vận may.

Vì vậy hắn muốn xóa hình xăm đó. Nhưng muốn xóa hình xăm Quan Công thì vẫn là vấn đề cũ - có quỷ không buông tha hắn. Hắn đang bí thì nghe Nhạc Viễn kể chuyện Vương Nhị dùng thuật pháp Mao Sơn.

Chuyện trên đời, đúng là trùng hợp như được sắp đặt sẵn.

Vương Nhị thất bại, ra ngoài còn bị thương. Dù không nghe được bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng ánh mắt Vương Nhị khiến Lý Hướng Quân hiểu - thằng nhóc này chắc đã biết chuyện của hắn.

Dù điều này chứng tỏ thằng nhóc Vương Nhị này khác với mấy "đại sư" trước, có bản lĩnh thực sự, nhưng việc hắn cứu cháu trai không thể để lộ cho người ta biết. Không phải vì hắn thương cháu hắn đến mức nào, mà vì trong quan hệ mà hắn nhờ vả này có một lãnh đạo lớn. Dù giờ người đó đã về hưu, nhưng uy quyền vẫn còn. Nếu chuyện này bị lộ ra, liên lụy đến lãnh đạo kia, hắn sẽ lãnh đủ.

Vì vậy hắn quay lại, định bắt Vương Nhị. Không ngờ lại gặp ba người Nhạc Viễn trước. Nghĩ bọn họ với Vương Nhị khá thân thiết, hắn bắt luôn, rồi gọi điện bắt Vương Nhị tới cứu.

Hơn nửa tiếng sau, điện thoại Vương Nhị đổ chuông. Nhưng giờ tay cậu đã hoàn toàn bất động, không thể cầm điện thoại, thậm chí không nhấn được cả nút nghe. Không những mặt tái nhợt, mà còn mồ hôi đầm đìa.

"Bạn Vương Thiên, có nhà không? Vương Thiên!!"

Bỗng bên ngoài vang lên giọng nữ. Giọng này Vương Nhị còn nhớ - là Ngu Thường, đàn chị khóa trên tham gia tiếp đón tân sinh viên ở cổng trường ngày cậu nhập học.

"Em đây chị!!"

Giọng Vương Nhị rất nhỏ, nhưng Ngu Thường đứng ngoài cửa vẫn nghe thấy.

"Làm gì mà nói nhỏ thế? Không phải các em đang làm chuyện xấu gì trong đó chứ?"

Ngu Thường bước vào, sau đó sững sờ trước cảnh tượng mà mình nhìn thấy: Vương Nhị mặt trắng bệch dựa vào giường, môi không chút hồng hào, hai tay đen sạm, bên cạnh một con mèo đang liếʍ vết thương.

"Em sao thế? Đợi chút, chị gọi cấp cứu ngay!"

Cô lập tức lấy ra điện thoại.

"Chị, đừng mà! Chị ơi!!"

Vương Nhị dốc hết sức lực gào lên.

"Hả? Tại sao? Em bệnh nặng thế kia mà."

Ngu Thường không hiểu.

"Đây không phải bệnh bình thường, bệnh viện không chữa được đâu. Chị Thường, mau đi tìm tro hương trong chùa hoặc đạo quán giúp em, chỉ có nó mới cứu được em!!"

Vương Nhị nói bằng giọng thều thào.

"Gì vậy? Em như thế là mê tín dị đoan đó? Chúng ta là sinh viên đại học, phải tin vào khoa học chứ!"

Ngu Thường nghe vậy thì trợn tròn mắt, có lẽ cô ấy nghĩ thằng nhóc này sao vẫn còn tin mấy thứ như thế, học tới đại học cũng vứt đi.

"Chị!! Nghe em nói!! Nếu chị không làm theo lời em, em sẽ chết thật đấy."

Vương Nhị cố gắng giải thích.

"Chị mà nghe em, em mới chết thật đấy!!"

Ngu Thường dứt lời lại giơ điện thoại.

"A Huyền!!"

Vương Nhị gọi. A Huyền hiểu ý, vồ lên đánh bay điện thoại.

"Ê, con mèo quái quỷ gì thế này!!"

Ngu Thường sửng sốt.

"Nó không quái, nó là A Huyền, huyền miêu chuyên ăn quỷ trừ tà. Em là truyền nhân Mao Sơn, những gì em nói đều là thật. Nhưng chị phải hứa giữ bí... bí mật cho em. Chị đi nhanh đi, em xin chị!!"

Vương Nhị nói xong đã thở yếu ớt.

"Em nói thật chứ?"

Ngu Thường vẫn bán tín bán nghi.

"Chị Thường, chị còn không đi nhanh, em sẽ chết thật đấy."

Vương Nhị nhìn đàn chị khóa trên ở trước mắt, cũng bắt đầu muốn chết rồi.

"Được! Được rồi! Chị đi ngay, đi ngay đây!!" Dứt lời, cô lập tức nhặt điện thoại chạy vội ra ngoài.

Còn Nhạc Viễn lúc này đang được Lý Hướng Quân "chăm sóc" chu đáo:

"Bạn bè gì mà điện thoại cũng không nghe, xem ra quan hệ cũng chẳng ra gì."

Lý Hướng Quân chế nhạo.

"Không phải, đại ca này, nó không giúp được đại ca không phải vì không muốn, mà là vì bất lực thôi. Hơn nữa nó đã trả lại tiền rồi, sao đại ca cứ làm khó nó mãi thế!"

Nhạc Viễn lên tiếng.

"Không được, nhận tiền của tao là phải làm việc. Làm không xong việc, năm vạn bạc để đó, không tính lãi sao?"

Lý Hướng Quân viện cớ.

"Vậy lãi bao nhiêu, đại ca cứ nói, tôi trả thay nó được không?"

"Mười vạn!"

Lý Hướng Quân ra giá. Dĩ nhiên hắn không muốn đòi tiền, chỉ muốn kiếm cớ dằn mặt bọn họ, để Vương Nhị không lắm miệng tiết lộ chuyện này ra ngoài.

"Đại ca gửi ngân hàng nào mà năm vạn một ngày lãi mười vạn thế? Giới thiệu cho em gửi với?"

Nhạc Viễn nghe xong không vui, đây rõ ràng là tống tiền.

"Người khác lãi bao nhiêu tôi không quan tâm. Với tôi, là mười vạn."

Lý Hướng Quân nói rồi lấy điện thoại của Nhạc Viễn gọi cho Vương Nhị.

Đầu dây bên kia dĩ nhiên không thể nghe máy. Khoảng nửa tiếng sau, Ngu Thường quay lại, mang theo một túi tro hương.

"Chị về rồi đây, em mau nói cho chị biết chị phải làm gì?"

Vừa vào cửa, Ngu Thường đã hô to.

"Cái túi vải màu vàng của em kia kìa, chị thấy không? Bên trong có lọ thủy tinh và cái bát nhỏ. Lấy bát ra, đổ tro vào, rồi dùng nước trong lọ khuấy thành bùn."

Vương Nhị nói thều thào.

"Cái này có được không đấy? Chị thấy vẫn nên đến bệnh viện. Em trông đáng sợ quá."

Ngu Thường nhìn mặt Vương Nhị, suýt khóc. Lúc nãy chỉ tái nhợt, giờ mắt trũng sâu, thâm quầng, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

"Chị ơi, nhanh lên!!"

Không chỉ Ngu Thường, Vương Nhị cũng muốn khóc. Nhạc Viễn đã gọi hơn chục cuộc, chắc chắn xảy ra chuyện. Nếu không đã chẳng đến nỗi đi ba tiếng rồi vẫn chưa về. Đang sốt ruột, Ngu Thường vẫn tỏ vẻ ngờ vực.

"Được rồi, thử trước đã. Không được thì chị đưa em đi viện!!"

Ngu Thường lắc đầu, cuối cùng nghe theo, khuấy tro thành bùn rồi dùng tay bôi lên.

"Chị bôi đây nhé?"

Cô ấy khẽ nói với Vương Nhị,

"Vâng!”

Vừa bôi tro hương lên, cơn đau nhói xuyên tim ập đến. Vương Nhị cảm thấy như vạn con kiến đang gặm xương mình.