“Điện hạ... xin người... đừng gϊếŧ phụ thân và huynh của thần thϊếp...”
“Lạc Lạc, đừng rời xa ta...” Giọng của hoàng đế run rẩy không kiểm soát.
Tiêu Diêu ôm chặt thê tử trong lòng.
Hắn nghĩ chỉ cần siết chặt thêm một chút, nàng sẽ không bao giờ rời xa hắn.
Nhưng hắn đã sai rồi.
Là hắn đã tự tay đẩy nàng ngày càng xa, cuối cùng đẩy nàng vào lòng thần chết.
Hoàng đế ôm lấy thi thể lạnh giá của thê tử.
Tuyệt vọng gào khóc.
Huyết lệ nhuốm đỏ bộ váy trắng tinh của nàng.
“Là ta sai rồi...”
Hắn không nên bắt nàng quỳ trong tuyết, không nên dùng những thủ đoạn đối phó triều thần để đối xử với nàng.
Hắn không nên uống thuốc, không nên coi trọng mạng sống của bản thân hơn nàng, không nên giữ lại Liễu Trà.
Hắn không nên chọc nàng tức giận, không nên để mình mắc bệnh.
“Cầu xin nàng... đừng rời xa ta...”
–
“A Diêu, mau tỉnh lại đi, chàng gặp ác mộng rồi...” Vân Lạc Lạc cuống quýt đẩy hắn tỉnh dậy.
Tiêu Diêu mở đôi mắt đỏ ngầu.
Đồng tử hắn mất đi tiêu cự trong giây lát.
Ánh mắt hỗn loạn dừng trên gương mặt Vân Lạc Lạc.
“Lạc Lạc?”
Vân Lạc Lạc bị ánh nhìn ấy dọa giật mình.
Đôi mắt đỏ sẫm vô hồn ấy, trông như vong hồn vừa bò ra từ địa ngục.
Nàng sững sờ nhìn hắn.
“Điện hạ vừa gặp ác mộng...”
Câu còn chưa nói hết, Vân Lạc Lạc đã bị Tiêu Diêu bất ngờ đè xuống đất, vòng tay hắn siết chặt lấy nàng.
“Đừng rời xa ta!”
Vân Lạc Lạc bị hắn đè xuống sàn.
Đầu óc trống rỗng mất vài giây.
Vân Lạc Lạc: “...”
Tên này có phải đang nhân cơ hội ăn đậu hũ của mình không?
Nàng chớp chớp mắt đầy băn khoăn.
... Thôi được rồi, muốn ăn thì cứ ăn đi.
Chỉ còn hai mươi điểm nữa là trái tim hắn sẽ vỡ nát.
Cứ coi như bữa đậu hũ này là cơm tiễn hắn lên đoạn đầu vậy.
Mình đúng là Bồ Tát sống mà.
Vân Lạc Lạc cảm khái một hồi lâu.
Sau đó mới chậm rãi đưa bàn tay mềm mại trắng nõn ra.
Nhẹ nhàng đẩy nam nhân đang đè lên mình.
“Điện hạ, ta sắp ngạt thở rồi.”
Tiêu Diêu sững sờ giây lát, chậm rãi buông tay.
“Xin lỗi, có làm nàng đau không?”
Vân Lạc Lạc xoa xoa cánh tay bị hắn siết chặt, giả vờ vô tình hỏi: “Điện hạ vừa mơ thấy gì?”
Tiêu Diêu mặt mày tái nhợt, không lên tiếng.
Ánh lửa bập bùng hắt lên khuôn mặt tuấn tú, làm sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, trông như một cô hồn dã quỷ.
Vân Lạc Lạc nghiêng đầu, thấp giọng: “Không muốn nói thì thôi, ta cũng chẳng phải quan tâm đến điện hạ.”
“...”
Một lúc sau, Vân Lạc Lạc không nhịn được mà ngoảnh đầu lại.
“Mắt điện hạ chảy máu rồi.”
Tiêu Diêu đưa tay chạm vào mắt mình, sắc mặt hơi nhợt nhạt, đồng tử đỏ như máu.
“Dọa nàng sợ à?”
“Không.”
Vân Lạc Lạc cố làm ra vẻ thờ ơ: “Nhưng sau này đừng chảy huyết lệ nữa, dù giấc mơ có chân thực đến đâu, cũng chỉ là ảo giác hư vô, không đáng để điện hạ đau khổ như vậy...”
“Lạc Lạc đang an ủi ta sao?”
Vân Lạc Lạc lập tức phủ nhận: “Ta không có.”
“……”
Vân Lạc Lạc quay mặt sang một bên, thản nhiên nói: “Nhưng mà bệnh chảy huyết lệ của điện hạ nên mời thái y đến khám thử, rồi kê ít thuốc…”
Tiêu Diêu dứt khoát từ chối.
“Ta không uống thuốc.”
Thiếu niên gương mặt tái nhợt, ánh mắt cố chấp và điên cuồng.
“Dù có chết ta cũng không uống.”
Đôi mắt đỏ như máu sáng rực trong ánh lửa.
Vân Lạc Lạc: “…”
Bộ dạng này của ngươi, lại càng nên uống thuốc hơn đấy.
Cảm xúc của Vân Lạc Lạc đối với Tiêu Diêu vô cùng phức tạp.
Nàng muốn ra tay với hắn.
Nhưng lại không muốn dồn hắn đến chết.
Dù hắn bạc tình vô nghĩa. Là một bạo quân lạnh lùng, tàn nhẫn.
Nhưng đồng thời cũng là một vị đế vương trừ gian diệt ác, một nhân vật đáng để kỳ vọng.
Nàng không muốn hại hắn khóc đến mù mắt.
Có lẽ là vì bộ dạng Tiêu Diêu chảy huyết lệ quá đáng thương, hoặc có lẽ nàng ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, Vân Lạc Lạc do dự một lúc, rồi chủ động nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn: “Nếu điện hạ sợ gặp ác mộng, có thể nắm tay ta ngủ. Giấc mộng không có nhiệt độ, nhưng tay ta thì có. Điện hạ chỉ cần nắm lấy thứ gì đó ấm áp trong hiện thực, sẽ có thể phân biệt giữa mộng và đời thực.”
Tiêu Diêu sững sờ.
Hắn vội vàng siết chặt tay nàng.
Như thể sợ nàng sẽ đột ngột rút lại.
Giọng hắn hơi khàn: “Cảm ơn nàng.”
Tim Vân Lạc Lạc khẽ run lên, như thể có lông vũ nhẹ nhàng gãi qua.
Nàng nghiêng đầu, lại nằm xuống đất.
“Ta buồn ngủ rồi.”
Vân Lạc Lạc kéo vạt áo Tiêu Diêu che khuất gương mặt nhỏ nhắn.
“Điện hạ đừng làm phiền ta ngủ.”
Tiêu Diêu nhìn nàng qua lớp vải áo hồi lâu.
“… Được.”
Đêm đó, khi nắm lấy tay Vân Lạc Lạc, Tiêu Diêu không còn gặp lại những cơn ác mộng như rơi vào vực sâu nữa.
Bởi vì hắn đã cảm nhận được ánh trăng ấm áp.
–
Hôm sau, Lý Tố dẫn theo viện binh tìm được họ, mọi người dùng dây leo quấn quanh cơ thể, trèo lên vách núi.
Lý Tố chạy thẳng đến trước mặt Hoàng đế Càn Đức tố cáo, vạch trần chuyện Dung Châu Huyền hạ độc thủ với Vân Lạc Lạc, nhưng ông ta chỉ nhíu mày không vui:
“Ngươi nói vậy, có chứng cứ không?”
“Thần nữ chính là nhân chứng.”
“Một mình ngươi không thể làm chứng.”
“Thần nữ còn có vật chứng, trên lưng Hãn Huyết Bảo Mã có một lỗ kim, chắc chắn là do Dung Châu Huyền đâm vào, khiến nó phát điên!”
Hoàng đế Càn Đức cắt ngang lời nàng: “Ngươi làm sao chứng minh được lỗ kim trên lưng ngựa là do Dung Châu Huyền đâm vào ngày hôm qua?”
Tim Lý Tố chợt trĩu xuống.
Nàng hiểu, chuyện này không thể có kết quả.
Bởi vì Hoàng đế Càn Đức muốn bảo vệ Dung Châu Huyền.
Chỉ vì nàng ta là cháu gái ruột của Dung Quý phi, nên dù có làm gì, cũng sẽ không bị trừng phạt. Ở Đại Tề, luật lệ vĩnh viễn chỉ trói buộc bách tính nghèo hèn, chứ không phải hoàng thân quốc thích.
Lý Tố thất vọng với tất cả.
Năm đó, cha mẹ nàng vì bảo vệ Hoàng đế Càn Đức mà hy sinh. Nhưng vị đế vương họ dùng sinh mạng để bảo vệ, thực sự xứng đáng để họ dốc lòng trung thành sao?
-còn tiếp-