[Xuyên Nhanh] Mười Bạo Quân Tan Nát Cõi Lòng

Chương 19.1: Bạo Quân Đáng Thương (19)

“Giao dịch thành công.”

-

Tiêu Diêu mơ thấy trận hỏa hoạn trong Tê Ngô cung kiếp trước.

Ngọn lửa thiêu rụi thân thể Vân Lạc Lạc thành tro bụi, cũng đốt cháy mọi hy vọng trong hắn thành tro tàn…

Hắn mơ thấy băng thiên tuyết địa, Vân Lạc Lạc toàn thân đầy máu chết trong vòng tay hắn.

Hắn ôm lấy thi thể lạnh băng của nàng, quỳ trên mặt đất, vừa tuyệt vọng vừa bàng hoàng gào khóc…

Hắn mơ thấy mình đau đầu như muốn nứt toác, đập đổ bát thuốc do thái giám mang đến. Thái y nói hắn mắc phải chứng bệnh đầu nghiêm trọng…

Chứng bệnh đó là khởi đầu của mọi cơn ác mộng.



Tiêu Diêu từ nhỏ đã lớn lên trong máu tanh và âm mưu.

Hắn tưởng rằng cả đời này mình đều phải sống trong vực sâu không lối thoát.

Cho đến khi gặp Vân Lạc Lạc.

Nàng là ánh trăng rực rỡ thuần khiết, soi sáng hắn, sưởi ấm hắn, chữa lành hắn…

Nhưng rồi hắn mắc phải căn bệnh quái ác.

Cơn đau đầu là khởi nguồn của mọi ác mộng.

Hắn đổ bệnh, cần uống thuốc, cần được chăm sóc.

Thế nhưng, người lẽ ra phải ở bên an ủi và chăm sóc hắn, thê tử của hắn lại cứ đẩy hắn ra xa.

Ánh mắt nàng nhìn hắn ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng chất chứa chán ghét.

Tiêu Diêu sợ hãi thu mình trong cung điện tối tăm.

Hắn biết, chính vì bản thân mắc bệnh nên mới bị Vân Lạc Lạc ghét bỏ. Hắn chỉ mong nhanh chóng chữa khỏi cho mình.

Liễu Trà là giải dược của hắn.

Chỉ cần ở gần Liễu Trà, cơn đau của hắn mới được xoa dịu.

Nhưng mùi hương trên người Liễu Trà khiến hắn buồn nôn. Và chính bản thân hắn, khi bị ám đầy mùi hương đó, cũng làm hắn ghê tởm.

Hắn nhốt Liễu Trà trong một gian phòng chật hẹp, trói nàng ta vào chiếc ghế lạnh lẽo. Đóng chặt cửa sổ và cửa ra vào để hương thuốc trên người nàng ta không bị bay đi.

Hắn đứng cách xa, chỉ để ngửi mùi thuốc trên người Liễu Trà.

Hắn căm ghét cơ thể mình vì nó lại sinh bệnh…

Tại sao con người lại mắc bệnh?

Nếu không bị bệnh, hắn sẽ không bị Vân Lạc Lạc chán ghét.

Hắn chưa từng chạm vào cơ thể Liễu Trà.

Hắn chỉ xem nàng ta như một vị thuốc giải độc.

Nhưng Vân Lạc Lạc lại chẳng bao giờ tin hắn.

Nàng chưa từng tin hắn.

Nàng nói nàng ghét mùi thuốc trên người hắn.

Nhưng Tiêu Diêu hiểu rõ, thứ nàng thực sự chán ghét chính là con người hắn khi bị bệnh.

Ngay cả bản thân hắn cũng ghê tởm chính mình.

Huống hồ là Vân Lạc Lạc.

Họ thường xuyên cãi vã vì Liễu Trà, mà mỗi lần cãi nhau, đầu hắn đau như bị hàng trăm con côn trùng cắn xé.

Nàng bắt đầu trở nên ngang ngược.

Nàng trở thành một nữ nhân điên cuồng như Dung Mộc Tú.

Tiêu Diêu dần cảm thấy chán nản, hắn không hiểu tại sao thê tử yêu quý của mình lại trở thành như vậy.

Nhưng…

Dù nàng có trở nên điên cuồng, dù nàng có khiến hắn không vui thế nào đi nữa, hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện buông tay nàng.

Vì họ từng là cặp phu thê yêu nhau sâu đậm nhất.

Cho dù cả đời nhìn nhau chán ghét, giày vò lẫn nhau, hắn cũng không muốn chia cách với Vân Lạc Lạc.

Thế nhưng, vào ngày tế thiên trên núi Thái Sơn…

Vân Lạc Lạc lại chủ động buông tay hắn.

Nàng không ngoảnh đầu lại, cứ thế xuống núi.

Tiêu Diêu cảm thấy giận dữ, hoảng loạn, ấm ức và tuyệt vọng.

Nàng không cần hắn nữa!

Nàng thực sự dám không cần hắn nữa!

Lúc trước chính nàng đã chủ động đến gần hắn, sưởi ấm hắn, soi sáng hắn, thế mà bây giờ, nàng nói bỏ là bỏ sao?!

Dựa vào đâu nàng lại có thể vứt bỏ hắn?!

Hắn tuyệt đối không cho phép mình bị nàng vứt bỏ!

Đêm hôm đó, vị đế vương cô độc đứng trên đỉnh Thái Sơn lạnh lẽo suốt một đêm, mặc cho gió rét cắt da cắt thịt.

Cuối cùng, khi không còn đường lui, hắn quyết định dùng những thủ đoạn vốn dành để đối phó với văn võ bá quan lên chính người thê tử của mình.

Trái tim đế vương lạnh lùng và tàn nhẫn.

Hắn muốn cho nàng biết—

Hắn là cửu ngũ chí tôn, nắm thiên hạ trong tay.

Mà nàng, chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, thấp kém như bùn đất.

Nàng không có quyền từ chối hắn.

Hắn bày mưu tính kế, ép Trấn Viễn Hầu và Tuyên Vương phải tạo phản sớm hơn dự định.

Hắn nhốt Trấn Viễn Hầu vào thiên lao.

Quả nhiên, thê tử mà hắn yêu thương đã tự mình đến cầu xin hắn.

Tiêu Diêu ngồi trên bảo tọa trong Kim Loan Điện ấm áp, cúi đầu lật một trang sách:

“Hoàng hậu đã quỳ bao lâu rồi?”

Tiết Anh đáp: “Chưa đến nửa canh giờ.”

Tiêu Diêu cúi đầu đọc sách, một lát sau lại hỏi.

“Đã được nửa canh giờ chưa?”

“Vẫn chưa.”

Tiêu Diêu khẽ nhíu mày: “Sao lâu thế?”

Tiết Anh ôm lò hương trong tay, giải thích: “Bệ hạ nôn nóng, thời gian tất nhiên sẽ trôi chậm...”

Tiêu Diêu lạnh lùng lườm hắn khiến Tiết Anh hoảng sợ cúi gằm đầu xuống ngực: “Là nô tài lỡ lời, nô tài tự tát miệng mình ngay...”

“Cút ra ngoài.”

“Vâng, bệ hạ.” Tiết Anh ủ rũ chạy khỏi điện.

Không biết bao lâu sau, hắn bỗng hốt hoảng lao vào: “Bệ... bệ hạ...”

Tiêu Diêu buông quyển sách trên tay.

Gương mặt tuấn tú lạnh lẽo như ngọc thoáng hiện một nụ cười nhàn nhạt.

“Đến giờ rồi sao?”

“Không... là Hoàng hậu bị thích khách ám sát!”

Nụ cười trên mặt Tiêu Diêu vụt tắt.

Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy.

Hắn không nhớ mình đã lao ra khỏi Kiến Chương cung thế nào, đã đẩy ngã bao nhiêu người, đã ôm lấy Vân Lạc Lạc ra sao...

Hắn chỉ nhớ, Vân Lạc Lạc toàn thân bê bết máu, ngón tay tái nhợt bấu chặt lấy vạt áo hắn, đôi mắt từng trong trẻo linh động giờ trở nên tối tăm, vô định.

-còn tiếp-