Cuộc săn thu kết thúc, mọi người lên xe ngựa trở về kinh thành.
Đi được nửa đường, xe ngựa của Dung Châu Huyền đột nhiên phát điên, mất kiểm soát lao loạn giữa đoàn người. Xe ngựa trượt xuống triền núi, Dung Châu Huyền bị hất văng ra ngoài, gương mặt bị cành cây sắc nhọn cứa qua, để lại một vết sẹo rướm máu.
Nàng ta sống sót.
Nhưng dung mạo bị hủy.
Đệ nhất mỹ nhân Lạc Kinh, từ nay trở thành một nữ nhân xấu xí.
Dung Châu Huyền khóc đến khô cạn nước mắt.
–
Sau khi về kinh, Lý Tố hẹn gặp Tiêu Diêu.
Hai người đứng trên núi cao, phóng tầm mắt nhìn bao quát hoàng thành.
Lý Tố thấp giọng: “Ta đã nhìn thấy hết rồi, hôm đó là điện hạ ra tay với xe ngựa của Dung Châu Huyền.”
Tiêu Diêu thần sắc hờ hững: “Ta biết ngươi đã nhìn thấy.”
“Điện hạ không sợ ta tố giác sao?”
“Ngươi sẽ không làm thế.”
Lý Tố nghiêng đầu nhìn hắn.
Tiêu Diêu rủ hàng mi dài: “Triều đình Đại Tề đã mục ruỗng từ gốc rễ, chỉ có đứng trên luật lệ, ngươi mới có thể bảo vệ người mà ngươi muốn bảo vệ.”
“Điện hạ muốn lật đổ vương triều này sao?”
Tiêu Diêu khẽ nhếch bờ môi lạnh lẽo.
“Có gì không được?”
Một lúc lâu sau, ánh mắt Lý Tố trở nên kiên định.
“Thần nữ nguyện trung thành tận tụy.”
–
Sau cuộc săn thu, Hoàng đế Càn Đức phong Tiêu Diêu làm Lệ vương.
Chữ “Lệ” mang ý nghĩa bạo ngược, tàn nhẫn.
Danh hiệu khó nghe này, đủ để thấy Hoàng đế Càn Đức ghét bỏ Tiêu Diêu đến mức nào.
Cuộc chiến giành ngôi vị thái tử chính thức bắt đầu.
Người có nhiều sự ủng hộ nhất trên triều đình là Tuyên Vương Tiêu Hoàn. Hắn là con trai trưởng của Minh Đức Hoàng hậu, cũng là cháu ngoại đích tôn của Vinh Quốc Công, thân phận tôn quý, tài đức vẹn toàn, là lựa chọn không gì hoàn hảo hơn cho ngôi vị thái tử.
Nhưng chính vì sự ủng hộ quá cao, lại khiến Hoàng đế Càn Đức dè chừng.
Dù ông ta rất yêu thích Tuyên Vương, nhưng trước tiên họ là vua tôi, sau đó mới là cha con.
Con không thể cao hơn cha.
Thần, cũng không thể lớn hơn vua.
Vậy nên, Hoàng đế Càn Đức cố tình dung túng Tiêu Diêu, dùng hắn để áp chế Tuyên Vương.
Nhưng ông ta không biết rằng, hành động này chẳng khác nào nuôi hổ gây họa, sớm muộn gì cũng sẽ bị con mãnh hổ kia phản phệ.
–
Ở Hành Châu, nạn tham ô hoành hành, Hoàng đế Càn Đức có ý định cử một hoàng tử đến chỉnh đốn, nhưng vẫn chưa quyết định sẽ phái ai đi.
Đúng lúc này, Dung Quý phi tổ chức một trận đấu mã cầu.
Hoàng đế Càn Đức xoa trán, nói:
"Ai giành được ngôi vị quán quân trong trận đấu này, trẫm sẽ cử người đó đi."
Phe Tuyên Vương và phe Lệ Vương lập tức lên kế hoạch.
Họ đều biết chuyến đi Hành Châu lần này là cơ hội tốt để thu phục lòng người.
Thành bại đều phụ thuộc vào đây.
–
Vân Lạc Lạc thấy Trấn Viễn hầu ngày nào cũng dẫn binh lính vào rừng luyện tập mã cầu, không khỏi thở dài.
Nàng biết, Trấn Viễn hầu đang phí công vô ích.
Bởi vì đối thủ của bọn họ là Tiêu Diêu cơ mà.
Dù trong nguyên tác hay kiếp trước, Tiêu Diêu đều dễ dàng giành chiến thắng trong trận đấu mã cầu này mà chẳng cần tốn chút sức lực nào.
Hắn chính là bách chiến bách thắng đỉnh cao của thế giới này.
Căn bản không ai có thể là đối thủ của hắn.
–
Vân Lạc Lạc biết chuyến đi Hành Châu lần này quan trọng thế nào.
Trong nguyên tác, Tiêu Diêu đã thu nhận không ít huynh đệ tại Hành Châu.
Ngay cả đệ nhất phú thương thiên hạ cũng trở thành cánh tay đắc lực của hắn.
Hắn còn cứu được vị tướng quân Long Hổ, người sau này sẽ trở thành thần thoại trên chiến trường.
Những người đó đã đặt nền móng vững chắc cho con đường xưng đế của hắn sau này.
Vân Lạc Lạc bỗng nghĩ, nếu Tuyên Vương có thể thu nhận những người này, liệu hắn có thể đăng cơ làm hoàng đế không?
Ý nghĩ này khiến nàng giật mình kinh hãi.
Tim nàng đập thình thịch.
Dù Trấn Viễn hầu là một người phụ thân hờ hững và lạnh lùng, nhưng dù sao vẫn là phụ thân của nàng.
Nếu Tuyên Vương lên ngôi, liệu Trấn Viễn hầu có thể giữ được mạng sống, tiếp tục làm Trấn Viễn hầu không?
–
Làm sao để Tiêu Diêu thua trận đây?
Vân Lạc Lạc nhìn mỹ nhân trong gương đồng.
Mỹ nhân kiều diễm khuynh thành, là một tuyệt sắc trời sinh.
Nàng không biết, trong lòng Tiêu Diêu hiện tại thì:
Giang sơn quan trọng hơn?
Hay nàng quan trọng hơn?
–
Ngày thi đấu mã cầu, sự kiện được tổ chức tại đầu trường của hành cung ngoại ô thành.
Ghế ngồi trong đấu trường chật kín người.
Tiêu Diêu mặc y phục kỵ sĩ, vừa bước đến hành lang cửu khúc thì bị Vân Lạc Lạc kéo ra sau giả sơn.
Thiếu nữ chặn hắn dưới tán hoa ngang ngược hỏi: "Điện hạ, có muốn hôn ta không?"
Tiêu Diêu sững người: "Nàng nói cái gì?"
Thiếu nữ vận trường sam đỏ hải đường thêu vân, tóc búi hờ bằng trâm bạch ngọc, giữa chân mày điểm một hoa điền nhỏ tinh xảo, tóc đen da trắng, môi đỏ răng trắng.
Hiển nhiên là đã trang điểm tỉ mỉ.
Vân Lạc Lạc ánh mắt lấp lánh, nhẹ cắn môi, tiến đến sát tai hắn, giọng nói mềm mại quyến rũ:
"Ta cho điện hạ hôn một cái, điện hạ có thể để Tuyên Vương thắng trong trận mã cầu hôm nay không?"
–
Tiêu Diêu đột ngột siết chặt tay nàng.
Ánh mắt tối lạnh sâu thẳm khóa chặt nàng.
"Nàng biết mình đang nói gì không?"
"Ta biết."
Ngón tay Tiêu Diêu siết chặt đến trắng bệch.
Dường như đang kìm nén cơn phẫn nộ.
"Nàng vì một con kiến hèn mọn mà để bản thân chịu nhục sao?"
"Người đó là huynh trưởng của ta..."
"Hai người không có quan hệ huyết thống."
"Dù là huynh trưởng trên danh nghĩa thì cũng là huynh trưởng."
"Ta mới là phu quân của nàng!"
Vân Lạc Lạc chớp mắt, làm như không nghe hiểu hắn nói gì:
"Thần nữ và điện hạ chưa có hôn ước, những lời hàm hồ này, sau này đừng nói trước mặt thần nữ nữa."
Tiêu Diêu ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng chằm chằm.
Vân Lạc Lạc cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
"Điện hạ, rốt cuộc có muốn hôn không?"
–
Sắc mặt Tiêu Diêu u ám, không đáp.
Tim Vân Lạc Lạc dần lạnh lẽo.
Thì ra trong lòng hắn...
Nàng vẫn không quan trọng bằng giang sơn.
Là nàng tự mình đa tình rồi.
Mặt nàng nóng bừng vì xấu hổ.
"Điện hạ không muốn hôn thì thôi." Nàng xoay người, định rời khỏi.
Cổ tay bỗng nhiên bị kéo mạnh.
Cả người nàng bị ôm chặt vào lòng.
Tiêu Diêu ép nàng vào vách đá giả sơn.
Cúi đầu xuống.
Mắt đỏ rực.
Mạnh mẽ hôn nàng.
"Giao dịch thành công."
–
[Tác giả có lời muốn nói:]
Tiêu Diêu: "Bữa cơm cuối cùng trước khi bị chém sao?"
Vân Lạc Lạc: "Ừ."
Tiêu Diêu: "Trẫm muốn ăn thêm một trăm bữa!"
Vân Lạc Lạc: "..."
Vân Lạc Lạc đang chạy như điên trên con đường không lối về rồi!
Viết đến chương này, nguyên nhân khiến kiếp trước Lạc Lạc và Tiêu Diêu có kết cục BE đã sáng tỏ.
Tiêu Diêu sai vì quá chấp niệm với Lạc Lạc.
Mỗi lần đến gần nàng, đầu hắn sẽ đau như muốn nứt ra.
Nhưng hắn thà chết trong lòng nàng cũng không chịu từ bỏ.
Kết quả, Lạc Lạc lại đẩy hắn ra, khiến hắn phát điên.
Lạc Lạc sai vì quá tin vào hệ thống, không chịu tin vào trái tim mình.
Nhưng kẻ sai nhất vẫn là Liễu Trà, là tiểu cung nữ ám sát Lạc Lạc, và là thế lực đến từ ngoài thế giới này đã thao túng tất cả.
Theo quan điểm của ta, nguyên nhân BE trong kiếp trước:
Yếu tố bên ngoài chiếm 50%.
Tiêu Diêu chiếm 30%.
Lạc Lạc chiếm 20%.
Không biết các tiểu thiên sứ nghĩ thế nào? _
-còn tiếp-