Tiêu Diêu dùng tay phải ghì chặt nàng trong lòng, tay trái bám lấy dây leo mọc trên vách núi, định kéo cả hai trèo lên. Nhưng dây leo giòn mảnh không chịu nổi sức nặng của hai người, chỉ nghe "rẹt" một tiếng, nó đứt lìa.
Cả hai nhanh chóng rơi thẳng xuống vực.
Vân Lạc Lạc ôm chặt lấy Tiêu Diêu.
Cùng chết bên nhau...
Kiếp này coi như sinh tử tương liên.
Tiêu Diêu nhíu mày, trong lúc rơi xuống, hắn tóm lấy một sợi dây leo bám trên vách đá, cánh tay trái bị đá sắc cứa rách, máu chảy đầm đìa, nhưng hắn không kêu một tiếng, chỉ ôm chặt Vân Lạc Lạc, không để nàng va vào vách núi.
Lần này, rốt cuộc cũng giảm được tốc độ rơi.
Tiêu Diêu mượn thế đạp lên đá nhô ra, kết hợp với dây leo, dùng khinh công đưa nàng từ lưng chừng núi xuống đất an toàn .
Chạm đất, Vân Lạc Lạc bấu chặt lấy vạt áo hắn, đầu ngón tay vì siết quá chặt mà tái nhợt.
“Điện hạ không cần mạng nữa sao?!”
Tiêu Diêu rũ mắt, cẩn thận ôm nàng vào lòng: “Mạng ta, sao có thể quan trọng hơn nàng được?”
Kiếp trước, Tiêu Diêu kiệm lời, chẳng nói lời đường mật bao giờ.
Nhưng nay, hắn lại cứ thổ lộ tình cảm với nàng hết lần này đến lần khác.
Xem ra...
Kiếp trước, hắn không hẳn là nói những lời này với Liễu Trà rất nhiều.
Vân Lạc Lạc cảm thấy, kiếp trước nàng lựa chọn cái chết thực sự là một quyết định đúng đắn.
Trước khi ánh trăng rạng rỡ kia trở thành cơm trắng nhạt nhẽo, nàng đã chết trong vòng tay Tiêu Diêu.
Dù sau này, bạo quân có nắm giữ thiên mệnh nữ, nốt chu sa, giải ngữ hoa, ý nan bình và vô số mỹ nhân khác...
Nhưng nơi mềm mại nhất trong tim hắn...
Vẫn chỉ chứa một mình nàng.
Nàng là mối tình đầu của bạo quân.
Là tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời hắn.
Là ánh trăng không bao giờ có thể lụi tàn.
Vậy nên khi trọng sinh, bất kể nàng đối xử với hắn thế nào, hắn vẫn muốn cùng nàng nối lại đoạn duyên này.
Nhưng nàng lại chỉ muốn làm tổn thương trái tim hắn.
Vân Lạc Lạc hỏi: “Bây giờ phải làm sao?”
Tiêu Diêu ngước nhìn lên vách đá cao vυ't:
“Vách núi dựng đứng, trèo lên rất nguy hiểm. Lý Tố thấy chúng ta ngã xuống, chắc chắn sẽ đi gọi cứu viện.”
Trời đã về chiều, hai người quyết định ở lại đáy vực chờ viện binh.
Họ tìm thấy một hang động, bên trong có dấu vết nhóm thợ săn từng dừng chân.
Tiêu Diêu vào rừng săn được hai con thỏ, nhóm lửa nướng.
Sau khi ăn xong, trời đã tối hoàn toàn.
Vân Lạc Lạc ra hồ nước rửa mặt, rồi định bỏ thêm củi vào đống lửa.
Ai ngờ, vừa mới đến gần,
Tiêu Diêu đã bất ngờ tóm chặt tay nàng.
“Nàng định làm gì?”
–
Vân Lạc Lạc ngẩn ra: “Thêm củi vào lửa mà…”
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Tiêu Diêu tái nhợt một cách bất thường.
Cứ như thể nàng vừa làm chuyện gì nguy hiểm lắm vậy.
Giọng hắn hơi khàn khàn: “Đừng đến gần lửa.”
Vân Lạc Lạc cảm thấy khó hiểu: “Được rồi.”
Đêm thu se lạnh.
Vân Lạc Lạc nằm trong sơn động, cảm thấy có chút rét run, Tiêu Diêu bèn cởϊ áσ khoác ra, đắp lên người nàng.
Hai người lần lượt chìm vào giấc ngủ.
Sương xuống dày đặc trong đêm khuya.
Vân Lạc Lạc bỗng nghe thấy tiếng mê sảng đầy đau đớn của Tiêu Diêu.
“Lạc Lạc… đừng rời xa ta…”
Nàng mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang hắn.
Chỉ thấy Tiêu Diêu nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, đôi môi mỏng không chút huyết sắc đang khe khẽ thốt ra những tiếng kêu đau đớn.
Trông hắn thật đáng thương.
Lòng nàng bỗng thấy ngứa ngáy.
Vân Lạc Lạc muốn hắn đau khổ hơn nữa.
Nàng cúi đầu, ghé sát tai hắn, thì thầm như một con ác quỷ:
“Lạc Lạc không cần chàng nữa…”
Vừa dứt lời, nàng liền nghe thấy âm thanh trái tim vỡ vụn.
[Đinh! Chỉ số đau lòng của Tiêu Diêu +10!]
[Hiện tại: 80 điểm]
Vân Lạc Lạc ngớ người.
Nàng cúi đầu nhìn Tiêu Diêu.
Chỉ thấy đôi mắt nhắm chặt của hắn… rỉ ra hai hàng lệ máu.
Những giọt máu đỏ thẫm lấp lánh dưới ánh lửa, tỏa ra sắc đỏ ghê người.
Hắn… lại rơi lệ máu?!
Vân Lạc Lạc như một con mèo lỡ tay làm vỡ chiếc bình hoa mà chủ nhân yêu quý nhất. Đôi đồng tử ngơ ngác một lúc, sau đó tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi, vội vã giơ tay lay mạnh Tiêu Diêu.
“A Diêu, mau tỉnh lại…”
–
Lời tác giả:
Thước Kiều cổ chỉ là một phần nguyên nhân.
Chương sau, mọi người sẽ biết toàn bộ sự thật về kết cục bi thảm của kiếp trước rồi!
Mị thấy rất nhiều bình luận bảo rằng, cách Lạc Lạc ‘hành’ Tiêu Diêu còn quá nhẹ. Mị đã suy nghĩ rất lâu và quyết định viết một bộ truyện mới hoàn toàn ‘dao kéo’ thật sự dành cho tra nam.
Tên truyện mới là: “Cộng chín mươi chín “máy truy thê” trong cùng một thế giới”.
Bộ này sẽ có tra nam thật, dao kéo thật. Nam chính sẽ bị lột da, róc xương, móc tim, cắt lưỡi, chặt đầu treo xác, cuối cùng hóa thành một vũng máu thịt nát bấy. Tóm lại, sẽ vô cùng đẫm máu.
Nữ chính sẽ tuyệt đối không nương tay.
Cuối cùng, nàng độc thân xinh đẹp, thống lĩnh ba nghìn thế giới.
Vì bộ Mười bạo quân thực ra không có tra nam thật sự, nên nữ chính sẽ không làm ra những hành động quá máu me.
Mười bạo quân chủ yếu viết về những mối tình khiến người ta tiếc nuối, về những chuyện hợp tan rồi lại trùng phùng, nhìn chung là một bộ truyện ngọt sủng.
Còn Chín mươi chín thì chuyên về hành tra nam, vả mặt, sảng văn.
Hai truyện có chủ đề khác nhau nhé.
Ai thích hành tra nam thì hãy nhớ ‘hốt’ Chín mươi chín nhé!
Văn án:
Vân Kính Kính xuyên vào tiểu thuyết, trở thành nữ phụ thế thân của bạch nguyệt quang.
Hệ thống yêu cầu nàng trở thành nốt chu sa của Thái tử.
Để hoàn thành nhiệm vụ, Hoa Kính Kính cam tâm tình nguyện chắn kiếm, thử độc, khoét thịt nuôi hắn, chấp nhận làm thế thân cho chị gái ruột, không biết xấu hổ mà dụ dỗ Thái tử…
Tất cả mọi người đều nghĩ nàng yêu Thái tử đến chết đi sống lại.
Nhưng không ai ngờ rằng, Vân Kính Kính chỉ diễn xuất quá tốt mà thôi.
Ban đầu, Thái tử lạnh lùng nhìn nàng: “Ta cho phép ngươi yêu ta.”
Sau đó, ánh mắt Thái tử đỏ bừng: “Ta ra lệnh cho ngươi yêu ta!”
Cuối cùng, ánh mắt hắn đầy tuyệt vọng: “Ta cầu xin ngươi yêu ta…”
Vân Kính Kính sắp rời khỏi thế giới này rồi, nên không cần diễn nữa.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh xinh đẹp.
Đôi môi đỏ thẫm khẽ hé, thốt ra những lời lạnh lẽo đầy khinh thường.
“Ta là nữ chính hệ xuyên nhanh. Điện hạ đối với ta, chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước. Ta sao có thể vì điện hạ mà từ bỏ chín mươi tám mỹ nam môi đỏ răng trắng, thân hình cường tráng, phong thái như ngọc còn lại được…”
Dưới ánh mắt đau đớn tột cùng của Thái tử.
Vân Kính Kính vui vẻ… tắt thở.
Sau đó, nàng hiểu ra rằng, không nên buông lời tuyệt tình quá sớm.
Bởi vì nữ chính nhanh xuyên có thể lại xuyên về cùng một thế giới.
Mỗi ngày, nàng đều phải trốn tránh phu quân cũ của mình, vừa lo lắng bị hắn phát hiện, vừa phải chạy vạy theo đuổi những nam nhân khác, thực sự quá mệt mỏi.
Về phần Thái tử, hắn cũng hiểu ra rằng, không nên nhận ra tình yêu quá muộn.
Mỗi ngày nhìn nàng quyến rũ nam nhân khác, lại phải giả vờ như không biết, lòng hắn như bị dao cắt.
Nhất là khi hắn nghĩ đến con số chín mươi tám kia…
Đôi mắt Thái tử đỏ bừng, mặt trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cuối cùng, vì nàng, hắn tu luyện thành thần.
Trong thế giới tiên hiệp, hắn vì bảo vệ nàng mà bị trăm ma gặm cắn, thần hồn tan nát, hóa thành một vũng máu thịt nát bấy.
Vân Kính Kính nhìn vũng máu thịt trước mặt.
Thậm chí… nàng không nhớ nổi tên hắn.
Chỉ nhớ mang máng nhiều năm trước, có một Thái tử từng vì nàng mà tu luyện thành thần.
Hắn tên gì ấy nhỉ…
Thôi kệ, những thứ này không còn quan trọng nữa.
Vân Kính Kính siết chặt thanh kiếm trong tay, đạp lên vũng máu ấy, từng bước tiến về đỉnh cao thần lực.
-còn tiếp-