[Xuyên Nhanh] Mười Bạo Quân Tan Nát Cõi Lòng

Chương 18.2: Bạo Quân Đáng Thương (18)

Không biết Tiêu Diêu đã cõng nàng đi được bao lâu.

Thuốc trong người Vân Lạc Lạc dần dần tan hết.

Dù đầu óc vẫn còn chút mơ hồ, nhưng nàng cũng có thể lên tiếng rồi.

Nàng nâng bàn tay yếu ớt, chạm vào tấm vải đen che mắt mình, giọng đầy thắc mắc:

"Điện hạ, tại sao lại bịt mắt ta?"

Thiếu niên khựng lại, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, dường như còn có chút không vui:

"Bởi vì hôm nay nàng nói không muốn nhìn thấy ta."

Vân Lạc Lạc: "..."

Bịt mắt nàng lại thì nàng sẽ không nhìn thấy hắn nữa sao?

Nàng dở khóc dở cười, đầu lưỡi tê dại: "Điện hạ đúng là tự lừa mình dối người."

Thiếu niên im lặng, rồi hỏi: "Vậy ta có thể lừa nàng về Chiêu Đài cung không?"

Hắn thực sự coi nàng là chiếc chuông mà đem trộm đi sao?

Vân Lạc Lạc đáp chắc nịch: "Dĩ nhiên là không."

Thiếu niên áo đen im lặng hồi lâu.

Thiếu nữ bịt mắt chợt động đậy, hơi ngẩng đầu lên khỏi lưng hắn, giọng điệu đầy nghi ngờ: "Chẳng lẽ điện hạ đang đi về hướng Chiêu Đài cung?"

"Không có."

"Vậy sao đi mãi vẫn chưa đến nơi?"

"..."

"Bị ta vạch trần nên á khẩu rồi à?"

Tiêu Diêu im lặng một lúc lâu, sau đó mới ép ra một câu:

"...Nàng chỉ biết bắt nạt ta thôi."

Nghe vậy, Vân Lạc Lạc ó chút chột dạ.

Vài khắc trước, hắn vừa cứu nàng khỏi tay đám cặn bã, thế mà nàng lại trở mặt ngay lập tức, đúng là không có lương tâm.

Để thể hiện rằng mình không vô tình như vậy, nàng đại phát từ bi, dịu giọng dỗ dành: "Điện hạ xem, đến bây giờ ta vẫn chưa gỡ miếng vải đen che mắt xuống, chẳng phải là đã nể mặt người lắm rồi sao? Ai nói ta chỉ biết bắt nạt điện hạ..."

Chủ yếu là bây giờ nàng còn phải dựa vào hắn, đế hắn cõng về nhà.

Tiêu Diêu khẽ nhếch môi: "Vậy cũng đúng."

Ở trong bóng tối quá lâu,

Chỉ cần thấy một tia sáng le lói,

Dù ánh sáng đó nhỏ bé như đốm đom đóm,

Tim hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Một lúc sau, nàng lại hỏi: "Điện hạ thực sự không đưa ta về Chiêu Đài cung chứ?"

"Không."

"Thế sao đi mãi vẫn chưa về hầu phủ?"

"Vì nơi nàng bị bắt cóc quá xa."

"...Ồ."

Thiếu nữ lại ngoan ngoãn tựa vào lưng hắn.

Tiêu Diêu khẽ nheo mắt.

Hắn quả thật không đưa Vân Lạc Lạc về Chiêu Đài cung.

Nhưng hắn cố tình đi đường vòng.

Chỉ mất một nén hương là có thể đến phủ Trấn Viễn Hầu, nhưng hắn lại cõng nàng đi theo con đường ven hồ vắng vẻ, xa xôi hơn hẳn. Hắn chỉ mong thời gian có thể kéo dài lâu một chút...

Lâu thêm một chút...

Tốt nhất là con đường này mãi mãi không có điểm dừng.

Hắn muốn ở bên nàng, mãi mãi.

Đêm ấy, Tiêu Diêu cõng Vân Lạc Lạc từ Đông thành đến Tây thành, lại từ Tây thành vòng qua Bắc thành. Mãi đến khi nàng mệt mỏi thϊếp đi trên lưng hắn, Tiêu Diêu mới chầm chậm bước trên nền trời gần sáng, lưu luyến đưa nàng về phủ.



Tin tức con trai của Dũng Khang Bá bị ám sát nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Chẳng bao lâu sau, cả gia tộc Dũng Khang Bá bị xét tội tham ô nhận hối lộ, bị tịch thu tài sản và lưu đày, vĩnh viễn không được quay lại kinh thành.

Sau buổi chầu, vài vị đại thần thì thầm bàn tán:

"Quan trường trong hoàng thành tham ô như rươi, sao lần này Đại Lý Tự lại chỉ nhắm vào Dũng Khang Bá, xử lý cả gia tộc hắn vậy nhỉ?"

"Chẳng lẽ là muốn gϊếŧ gà dọa khỉ?"

"Dũng Khang Bá thật đúng là xui xẻo."

"Không phải gϊếŧ gà dọa khỉ."

Hình Bộ Thị lang chậm rãi nói: "Chỉ là con trai Dũng Khang Bá không cẩn thận đắc tội người không nên đắc tội mà thôi."

"Oh? Chẳng lẽ Trương đại nhân biết nội tình?"

Trương thị lang không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn tầng mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, khẽ thở dài một tiếng.

"Hoàng thành sắp đổi trời rồi."

Vân Lạc Lạc không có ấn tượng gì con trai của Dũng Khang Bá.

Nàng chỉ nhớ rằng, khi nàng còn đang tĩnh dưỡng trong phủ, có rất nhiều công tử quyền quý gửi thiệp bái phỏng, muốn vào thăm nàng. Trong số đó dường như cũng có thiệp của con trai Dũng Khang Bá.

Những thiệp bái phỏng này đều bị Trấn Viễn Hầu bác bỏ hết.

Cứ tưởng từ đó có thể yên bình, không ngờ tên ôn dịch kia lại dùng thủ đoạn hiểm độc như Thước Kiều cổ để hại nàng.

Giờ hắn chết rồi.

Vân Lạc Lạc chỉ cảm thấy hắn chết chưa hết tội.

Cũng chẳng thấy có gì đáng sợ.

Còn về Thước Kiều cổ...

Nàng từng nghi ngờ liệu Liễu Trà có liên quan đến loại cổ trùng này không, nhưng nàng phủ nhận những suy nghĩ đó ngay.

Liễu Trà là thiên mệnh nữ đã được hệ thống chính miệng xác nhận.

Hệ thống sao có thể lừa nàng chứ?



Chẳng mấy chốc đã đến tháng Chín vàng rực.

Mỗi năm vào thời điểm này, Hoàng đế Hoàng đế Càn Đứcu dẫn theo bá quan văn võ cùng các phi tần hậu cung đến núi Lê săn bắn.

Cờ xí rợp trời, đoàn xe ngựa kéo dài ngàn dặm.

Sau năm ngày di chuyển, đến chiều tối, đoàn người mới tới hành cung núi Lê, nghỉ ngơi qua một đêm.

Hôm sau, Hoàng đế Càn Đức cử hành nghi lễ tế trời long trọng trên đàn tế. Mãi đến giờ Mùi ba khắc, cuộc săn mùa thu mới chính thức bắt đầu.

Vân Lạc Lạc vận một bộ kỵ trang màu đỏ hải đường, cưỡi trên lưng một con Hãn Huyết Bảo Mã. Mái tóc đen nhánh, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu, khuôn mặt xinh đẹp vốn đã rực rỡ nay lại càng chói mắt dưới sắc đỏ y phục, như hoa đào tháng Ba, như trăng sáng giữa trời.

Khiến vô số công tử quyền quý phải ngoái nhìn.

Sợ lại bị người ta nhắm đến, Vân Lạc Lạc kéo Lý Tố cưỡi ngựa trốn vào khu rừng hẻo lánh, không muốn dây dưa quá nhiều với đám công tử kia.

Dung Châu Huyền thấy vậy, cười lạnh một tiếng.

Tiện nhân này lần trước đã khiến nàng mất hết mặt mũi, lần này nàng nhất định phải trả thù gấp bội!

Lý Tố bắn một con thỏ rừng cho Vân Lạc Lạc.

Hai người đang bàn xem tối nay nên làm thỏ cay bùng vị hay thỏ kho tàu, thì sau lưng bỗng vang lên giọng nói uyển chuyển của Dung Châu Huyền.

“Vân muội, con Hãn Huyết Bảo Mã này thật không tệ.”

Dung Châu Huyền mặc bộ y phục màu tím, tươi cười bước tới, đưa tay vuốt nhẹ lên bờm ngựa.

“Mồ hôi của nó thực sự có màu máu sao?”

Vừa dứt lời, con tuấn mã dưới thân Vân Lạc Lạc bỗng phát điên, lao thẳng vào rừng rậm.

Lý Tố phẫn nộ trừng mắt nhìn Dung Châu Huyền.

“Ngươi đã làm gì con ngựa?!”

Dung Châu Huyền lặng lẽ thu lại chiếc ngân châm giấu dưới đáy nhẫn, cười vô tội:

“Ta có thể làm gì chứ? Rõ ràng là ngựa của Vân muội tự nhiên nổi điên mà.”

“Ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau!”

Lý Tố giật mạnh dây cương, cuống cuồng đuổi theo.

“Vân muội! Vân muội!”

Lý Tố đuổi đến vách núi, cảnh tượng trước mắt khiến nàng trợn trừng, tim gan vỡ nát.

Con tuấn mã kia vậy mà lại chồm vó lên, hất Vân Lạc Lạc xuống vực!

Vân Lạc Lạc rơi xuống vực sâu.

Một bóng người không chút do dự, lao theo nàng.

Lý Tố sợ đến mất cả hồn vía.

“Tam điện hạ!”

Vân Lạc Lạc cứ tưởng mình sẽ tan xương nát thịt, không ngờ cơ thể lại bị một vòng tay băng lạnh ôm chặt lấy.

Nàng mở to đôi mắt đầy kinh ngạc.

Tiêu Diêu vậy mà nhảy xuống cùng nàng?!

Hắn không muốn sống nữa à?!

-còn tiếp-