"A Dương, mau tỉnh lại..."
–
Vân Lạc Lạc nằm trên giường, ý thức dần tỉnh táo, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, toàn thân không thể cử động.
Hai chữ hiện lên trong đầu nàng.
Bóng đè.
Bên tai vang lên tiếng trò chuyện của hai nam nhân xa lạ.
"Loại cổ Thước Kiều này thật sự có tác dụng sao?"
"Xin Tiểu Bá gia yên tâm, loại cổ Thước Kiều này được luyện bởi Cổ Vương vùng Nam Cương, tiểu nhân phải mất rất nhiều công sức mới lấy được một bình. Năm đó, Cổ Vương đem lòng yêu một nữ tử đã có phu quân, để nàng rời xa phu quân mà mình yêu sâu đậm, hắn đã đặc biệt phát minh ra loại cổ này nhằm chia rẽ bọn họ."
"Hắn gieo tử cổ lên người nữ tử ấy, từ đó nàng ta mắc phải chứng đau đầu nghiêm trọng, càng đến gần phu quân mình, cơn đau càng như trăm ngàn con trùng cắn xé não bộ, đồng thời sinh ra cảm giác chán ghét."
"Trong khi đó, Cổ Vương gieo mẫu cổ lên chính bản thân mình. Nữ tử ấy chỉ cần đến gần hắn, cơn đau sẽ thuyên giảm, thậm chí còn nảy sinh sự dựa dẫm, ái mộ không thể kiểm soát. Tình cảm này được bao bọc trong bệnh tật, khiến ai cũng không thể phát hiện."
"Loại cổ này mỗi lần phát tác sẽ đau đớn gấp trăm lần trước đó. Nếu không có mẫu cổ xoa dịu, nữ tử này sẽ bị trăm trùng gặm nhấm, thất khiếu chảy máu mà chết."
"Loại cổ này được gọi là Thước Kiều, hàm ý như Ngưu Lang - Chức Nữ, năm đó Ngưu Lang đã trộm xiêm y của Chức Nữ mới có thể cưới nàng về nhà. Cổ này cũng tương tự, chỉ khác là thứ nó trộm đi không phải xiêm y, mà là tình yêu của nữ nhân đó..."
"Dù trước đó đôi phu thê có yêu nhau sâu đậm đến đâu, một khi trúng cổ này, họ chắc chắn sẽ chia lìa."
"Từ đây loan phượng đôi ngả, sinh ly tử biệt."
Trên đời lại có loại cổ độc ác như vậy sao?!
Lòng Vân Lạc Lạc lạnh toát.
Nam nhân kia hồi lâu không lên tiếng, ánh mắt da^ʍ tà thăm dò cơ thể nàng, hắn cười nham hiểm: "Nói vậy, chỉ cần gieo cổ Thước Kiều lên người Vân mỹ nhân, nàng sẽ đau đầu không chịu nổi, chỉ có đến gần ta mới giảm bớt cơn đau, từ đó vô thức mà yêu ta, đúng không?"
Mặc dù nhắm mắt, Vân Lạc Lạc vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn ghê tởm của hắn đang lướt qua cơ thể mình.
Tim nàng siết chặt.
Tên khốn này lại muốn gieo loại cổ độc ác này lên người nàng sao?!
Tên sai vặt kia cười xấu xa: "Tiểu Bá gia nói không sai... Chờ sau khi gieo xong cổ Thước Kiều, ngài có thể chiếm đoạt sự trong sạch của Vân tiểu thư, để nàng trở thành người của ngài. Sau khi tỉnh lại, nàng thấy mình đã thất thân, cơn đau đầu phát tác, chắc chắn sẽ xem ngài như ân nhân cứu mạng. Từ đó nàng sẽ trở thành vật sở hữu của ngài, mãi mãi không rời khỏi ngài được nữa."
"Mau gieo cổ đi, mau lên!" Giọng Tiểu Bá gia run rẩy vì phấn khích: "Bổn gia không chờ nổi nữa, muốn nếm thử hương vị của Vân mỹ nhân ngay bây giờ!"
Tên sai vặt cười gian: "Tiểu nhân rạch cổ tay Vân tiểu thư ngay đây, rồi gieo cổ vào trong... Đến lúc đó, Tiểu Bá gia muốn làm gì với nàng cũng được..."
Vân Lạc Lạc nghe thấy tiếng bước chân hai người đang tiến lại gần.
Nàng nghiến chặt răng, muốn phá vỡ bóng tối này, muốn vùng dậy liều mạng với bọn chúng, nhưng cơ thể lại hoàn toàn tê liệt, chỉ có thể nằm đó, mặc người tùy ý làm gì thì làm.
Bước chân nam nhân kia ngày càng gần, nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng lưỡi dao rời vỏ, va chạm kim loại phát ra âm thanh lạnh lẽo.
"Mỹ nhân à, gia đến thương yêu nàng đây..."
Nỗi sợ hãi ập đến, khiến máu trong người Vân Lạc Lạc lạnh buốt.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc—
"Rầm!"
Cửa phòng bị người ta bổ ra bằng một kiếm, khung cửa gãy vụn, tấm cửa gỗ đổ rầm xuống đất, vang lên âm thanh chấn động.
Giọng nói trầm lạnh, pha lẫn sát ý ngập tràn vang lên.
"Các ngươi định làm gì nữ nhân của ta?"
Vân Lạc Lạc nghe thấy giọng Tiêu Diêu, nước mắt suýt nữa đã trào ra.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy chất giọng lạnh lùng ấy của hắn lại dễ nghe đến vậy.
Trong phòng vang lên tiếng run rẩy kinh hãi của nam nhân.
"Tam, Tam điện hạ... Sao ngài lại ở đây?!"
Tiêu Diêu mở miệng, giọng nói lạnh lẽo như thấm máu.
"Ngươi nói xem, tại sao ta lại ở đây?"
Tên sai vặt sợ hãi quỳ rạp xuống cầu xin: "Không liên quan đến tiểu nhân! Là Tiểu Bá gia nhìn trúng Vân tiểu thư trong yến tiệc phủ Vinh Quốc Công, muốn gieo cổ Thước Kiều lên nàng, khiến nàng yêu hắn. Tiểu nhân chỉ làm theo lệnh, thật sự không liên quan đến—"
"Xoẹt!"
Lưỡi kiếm xuyên qua da thịt, máu nóng phun tung tóe xuống đất, tanh nồng đến buồn nôn.
Tiêu Diêu lạnh giọng, sát ý ngùn ngụt.
"Xuống địa ngục mà giải thích với Diêm Vương đi."
Tiểu Bá gia sợ đến trắng bệch, giọng run rẩy: "Điện, điện hạ tha mạng! Ta không dám nữa! Cầu xin điện hạ tha mạng cho ta, ta thực sự không dám nữa..."
"Nói xong chưa?"
"X, xong rồi..."
"Nói xong thì chết đi."
Giọng Tiêu Diêu vang lên băng lãnh, mang theo hàn khí rợn người, không chút nhân nhượng.
Tiếng máu phun trào vang lên liên tục.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng chết chóc.
Trường kiếm rơi xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo.
Sau một hồi lâu, có tiếng màn giường bị vén lên.
Vân Lạc Lạc muốn mở mắt, nhưng thân thể vẫn hoàn toàn tê cứng. Cho đến khi nàng cảm nhận được cơ thể mình rơi vào một vòng tay lạnh lẽo mà quen thuộc, trái tim bất an của nàng cuối cùng cũng có chỗ dựa.
Nàng biết, mình đã được cứu rồi.
Tiêu Diêu ôm chặt lấy Vân Lạc Lạc trong lòng.
Lực mạnh đến mức như muốn nghiền nát nàng vào trong máu thịt, khảm vào tận xương tủy.
Giọng nói của hắn khàn đặc, run nhẹ.
"Lạc Lạc, đừng sợ, không sao rồi..."
Ánh trăng sáng như sương, hoa nở đậm tựa sương mù.
Thiếu niên áo đen như mực cõng thiếu nữ váy hồng bị bịt mắt, chậm rãi bước đi dọc theo bờ hồ liễu tĩnh lặng, vắng bóng người.
Bóng trăng in trên mặt hồ lấp loáng, gợn nước lăn tăn.
Hơn chục con đom đóm bay lượn quanh hai người.
Nói ra cũng lạ, kiếp trước đám đom đóm này dường như rất thích vây quanh Vân Lạc Lạc. Mỗi khi hè về, xung quanh nàng lúc nào cũng có vô số đom đóm màu xanh lục chớp sáng. Những nơi càng hoang vu, vắng vẻ, số lượng đom đóm tụ tập quanh nàng lại càng nhiều.
Nếu không nhờ đàn đom đóm này cứ quấn lấy Tiêu Diêu, dẫn hắn đến biệt viện hẻo lánh kia, e rằng hắn cũng không tình cờ cứu được Vân Lạc Lạc.
Mặt hồ phản chiếu ánh trăng, ve kêu ếch nhái râm ran.
Thiếu niên và thiếu nữ, cả hai đều im lặng không nói gì.
Vân Lạc Lạc đầu óc choáng váng, được Tiêu Diêu cõng trên lưng, đôi mắt bị hắn dùng một mảnh vải đen bịt kín.
Trước mắt nàng là một màu đen kịt.
Nàng không nhịn được lẩm bẩm trong lòng.
Không hiểu Tiêu Diêu lại phát điên gì nữa đây.
Vừa cứu nàng thoát ra, hắn đã xé một mảnh vải trên tà áo, bịt lên mắt nàng, khiến nàng bây giờ chẳng thể nhìn thấy gì...
Nàng chỉ có thể thấy những đốm sáng xanh lập lòe qua lớp vải.
Mấy con đom đóm ấy vẫn bay lượn trước mặt nàng.
-còn tiếp-