Hắn trèo lên bờ đá xanh với gương mặt trắng bệch.
Nhặt lấy chiếc đèn lụa mỏng đặt trên đất, cúi đầu, cuộn chặt ống tay áo đang nhỏ nước, cẩn thận dùng tay áo lau sạch phần tay cầm của chiếc đèn.
Nước hồ làm ướt hàng mi đen dày của hắn.
Những giọt nước trong suốt đọng trên hàng mi, chầm chậm lăn xuống mắt hắn.
Thế nhưng hắn thậm chí không hề chớp mắt, chỉ chăm chú lau chùi tay cầm của chiếc đèn, như thể đó là một bảo vật vô giá.
Những giọt nước lấp lánh men theo cằm nhợt nhạt của hắn, nhỏ xuống đất, thấm ướt nền đá.
Hắn lại đưa chiếc đèn đến trước mặt Vân Lạc Lạc lần nữa.
"Nó không còn bẩn nữa rồi."
Khuôn mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.
Đôi tay cầm đèn hơi run rẩy, các khớp ngón tay siết chặt đến tái xanh.
Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ hoe, ướŧ áŧ.
Giọng khàn đặc, giọng nói nghẹn ngào, mang theo sự thấp hèn và đáng thương vô cùng.
"Ta không bẩn, ta đã rửa sạch bản thân rồi. Nàng mang ta cùng chiếc đèn này về nhà được không?"
Tim Vân Lạc Lạc như bị ai đó bóp nghẹt thật chặt.
Một nỗi đau chua xót len lỏi khắp đầu ngón tay.
Không rõ là đau thay cho Tiêu Diêu.
Hay là đau cho chính bản thân nàng.
Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên huyên náo, ồn ào.
Người qua đường hiếu kỳ nhìn bọn họ, chẳng ai hiểu vì sao thiếu niên tuấn mỹ đến vậy lại đột nhiên nhảy xuống hồ, cũng chẳng hiểu vì sao thiếu nữ đeo mặt nạ kia mãi vẫn không chịu nhận lấy chiếc đèn từ tay hắn...
Có không ít người dân thấy thương cảm, bèn lên tiếng khuyên nhủ.
"Cô nương, nhận lấy đèn của vị công tử này đi."
"Công tử si tình đến vậy, lần này cô nương mà bỏ lỡ, e rằng sẽ chẳng có lần sau đâu..."
"Hắn đã nhảy xuống hồ rồi, cô cứ tha thứ cho hắn đi mà."
Phía sau vang lên giọng nói có phần do dự của Vạn Diệp:
"Tiểu thư, Tam điện hạ ướt sũng cả người rồi, hay là đưa ngài ấy về phủ thay bộ y phục sạch sẽ đã? Nơi này cũng gần Hầu phủ..."
Thiên Thanh cũng lên tiếng:
"Ở đây có quá nhiều người, chuyện này mà truyền ra ngoài thì không hay đâu. Thân phận Tam điện hạ tôn quý, chúng ta mau chóng đưa ngài ấy về phủ đi."
Tiết Anh đứng sau Tiêu Diêu lập tức tiếp lời:
"Vậy hôm nay phải cảm ơn Vân tiểu thư rồi! Điện hạ nhà ta thân thể yếu lắm, nếu còn không thay quần áo, không chừng ngày mai sẽ phong hàn mất..."
Các người là nhân vật trong câu chuyện này, đương nhiên sẽ xoay quanh nam chính.
Nhưng ta thì sao? Sao ta phải nhượng bộ hắn chứ?
Vân Lạc Lạc ngước đôi mắt thuần khiết mà lạnh lẽo như sương thu.
"Điện hạ mắc bệnh này bao lâu rồi?"
Tiêu Diêu thoáng sững sờ: "Bệnh gì?"
Vân Lạc Lạc cất giọng băng giá: "Điện hạ còn trẻ, loại bệnh về não này cũng chẳng phải nan y bất trị. Thay vì bám lấy ta không buông, chi bằng đi tìm Thái y kê đơn thuốc uống đi."
"Nhưng nàng không cho ta uống thuốc."
Tiêu Diêu thấp giọng cắt ngang lời nàng.
Giọng hắn mang theo chút tủi thân.
Sự tủi thân này thật kỳ lạ, khiến Vân Lạc Lạc không khỏi chau mày: "Ta cấm điện hạ uống thuốc khi nào…?"
Lời còn chưa dứt.
Tim nàng đột nhiên thắt lại.
Ký ức xa xưa từ kiếp trước như chén rượu bị hất đổ, tràn vào tâm trí nàng.
Những hình ảnh lộn xộn dồn dập kéo đến.
Nàng cuối cùng cũng nhớ ra.
Nhớ ra mình đã không cho Tiêu Diêu uống thuốc khi nào.
...
Hồi đó, bọn họ thường tranh cãi về Liễu Trà.
"Giữa ta và Liễu Trà, bệ hạ chỉ được chọn một thôi."
Tiêu Diêu nói: "Liễu Trà là thuốc giải của trẫm."
Vân Lạc Lạc siết chặt ngón tay trắng bệch, đôi mắt đẫm lệ ngước lên: "Liễu Trà là thuốc giải của người! Vậy ta là gì? Là ánh trăng sáng phải mục ruỗng trong vực sâu hay sao?"
"Trẫm có bệnh, nàng ta chỉ là một vị thuốc..."
"Vậy thì đừng uống thuốc nữa!"
...
Những ký ức hỗn loạn của kiếp trước lại hiện lên trước mắt nàng.
Nỗi đau bị tước đoạt mọi thứ như một lưỡi dao băng sắc bén, tàn nhẫn xuyên qua tim nàng.
Từng cơn nhói buốt lan tràn, máu tươi như đang rỉ ra từ tận sâu trong l*иg ngực.
Sắc mặt Vân Lạc Lạc đột ngột tái nhợt.
Bởi vì nàng chợt nhận ra một điều.
Tiêu Diêu cũng đã trọng sinh rồi.
Hắn cũng giống như nàng, cũng có ký ức kiếp trước!
Tiêu Diêu thấy sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, nhíu mày lo lắng: "Lạc Lạc..."
Hắn đưa tay muốn đỡ nàng.
Nhưng Vân Lạc Lạc hất mạnh tay hắn ra.
"Đừng chạm vào ta!"
Nếu như trước đó, khi nói lời cay nghiệt với Tiêu Diêu, lòng nàng vẫn còn một tia mềm yếu… Thì bây giờ, trong tim nàng, chỉ còn lại hận thù băng giá.
Bởi vì người đang đứng trước mặt nàng, chính là Tiêu Diêu của kiếp trước!
"Hôm nay ta không muốn nhìn thấy điện hạ nữa!"
Mắt nàng đỏ hoe, xoay người rời đi.
Vạn Diệp ở phía sau gọi mấy tiếng, nhưng Vân Lạc Lạc không hề dừng bước.
Vạn Diệp quay lại nhìn Tiêu Diêu một cái thật sâu, rồi vội vàng đuổi theo chủ nhân của mình.
"Tiểu thư, chờ nô tỳ với!"
–
Phố lớn tấp nập người qua lại.
Vân Lạc Lạc hòa vào dòng người đông đúc.
Phía trước chợt truyền đến tiếng huyên náo rôm rả.
"Hôm nay Đổng chưởng quầy của Đổng gia tiền trang gả con gái, đang ném tú cầu chọn phò mã đấy! Mau tới giành tú cầu đi..."
"Ai đến muộn là hết phần!"
Dòng người cuồn cuộn lao tới, đẩy Vân Lạc Lạc và hai nha hoàn tách xa nhau, khoảng cách ngày càng lớn.
Nàng bị chen lấn, đẩy dạt vào một góc tường.
Một bé gái chừng năm tuổi ngã nhào ngay trước mặt nàng.
Vân Lạc Lạc cúi xuống đỡ bé dậy.
"Bé con, cha mẹ đâu rồi?"
"Muội bị lạc cha mẹ mất rồi..."
"Vậy muội có biết nhà mình ở đâu không?"
"Ở đằng kia."
Bé con chỉ về phía con hẻm nhỏ.
"Để tỷ đưa muội về nhà."
"Cảm ơn tỷ tỷ."
Bé con tươi cười, nắm lấy tay nàng, tung tăng đi vào con hẻm tối.
Những tiếng ồn ào náo nhiệt dần xa.
Con hẻm càng đi càng tối.
Vân Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đứa bé này... dường như lanh lợi hơn nàng tưởng.
Nàng vừa định xoay người rời đi—
Một chiếc khăn tay thấm đầy thuốc mê bất ngờ bịt chặt miệng mũi nàng.
Vân Lạc Lạc ngất lịm.
–
[Tác giả có lời muốn nói:]
Vân Lạc Lạc: "Ta ghét thuốc."
Tiêu Diêu: "Trẫm cũng ghét."
Ngày mai sẽ có manh mối quan trọng về BE kiếp trước giữa Lạc Lạc và bạo quân!
-còn tiếp-