[Xuyên Nhanh] Mười Bạo Quân Tan Nát Cõi Lòng

Chương 17.1: Bạo Quân Đáng Thương (17)

"Nhưng nàng không cho ta uống thuốc."



Thoáng chốc, lễ Thất Tịch đã đến.

Trăng sáng sao thưa, gió nhẹ hương hoa.

Khoảng thời gian này, Vân Lạc Lạc vẫn luôn ở trong phủ dưỡng thương, suốt gần nửa năm chưa từng ra ngoài. Đợi mãi vết thương ở chân cũng mới hồi phục, nàng không thể chờ đợi thêm mà lập tức chạy ra ngoài chơi ngay.

Hoàng thành giăng đầy đèn hoa rực rỡ muôn màu.

Ánh đèn lung linh tràn ngập, giao thoa phản chiếu, khiến màn đêm đen thẫm của Lạc Kinh sáng rực tựa ban ngày.

Trên phố náo nhiệt huyên náo, xe ngựa qua lại như thoi đưa.

Gương mặt Vân Lạc Lạc quá mức nổi bật, thu hút vô số ánh nhìn ngoái lại từ người qua đường. Không ít công tử phong lưu tìm đến bắt chuyện, nhưng đều bị Vạn Diệp và Thiên Thanh ngăn cản, đuổi đi hết.

Trên đường có nhiều tiểu thương bán đèn hoa và mặt nạ.

Vân Lạc Lạc ghé vào một quầy nhỏ, mua lấy một chiếc mặt nạ quỷ đeo lên che mặt, giấu đi dung nhan xinh đẹp, cuối cùng cũng thoát khỏi đám ong bướm phiền toái kia.

Nàng men theo dòng người đông đúc, tiếp tục tiến về phía trước.

Bên hồ dưới chân cầu đá có một cây đa cổ thụ, trên cây treo đầy vải đỏ, rất nhiều người vây quanh cây đa chắp tay khấn nguyện, rồi treo dải vải đỏ trong tay lên cành cây.

Vân Lạc Lạc thắc mắc: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

Vạn Diệp hỏi thăm một tiểu thương gần đó: "Đây là một cây cầu nguyện, mọi người đều đang hướng về Chức Nữ cầu nguyện."

Thiên Thanh đề nghị: "Tiểu thư có muốn thử không?"

Dù sao cũng nhàn rỗi, thử một chút cũng chẳng mất gì.

Vân Lạc Lạc gật đầu: "Thử xem sao."

Ba người chủ tớ mua ba dải vải đỏ, mỗi người nắm trong tay rồi cúi đầu khấn nguyện dưới gốc cây.

Vạn Diệp cười nói: "Tiểu thương bảo cây cầu nguyện này linh nghiệm nhất trong việc cầu duyên, hay là tiểu thư cầu Chức Nữ ban cho một chàng Ngưu Lang làm phu quân đi?"

Vân Lạc Lạc khẽ nâng mi nhìn về những dải vải đỏ treo trên cây, không mấy để tâm, nói: "Ngưu Lang phạm tội trộm y phục, rình trộm, cưỡng ép, một phu quân như vậy thì tốt nhất là nên bị nhốt vào thiên lao của Đại Lý Tự đi."

Vạn Diệp ngẩn người: "Vậy tiểu thư muốn cầu nguyện điều gì?"

Vân Lạc Lạc cong môi, mỉm cười với nàng ta.

"Đó là bí mật."

Nàng mong trái tim Tiêu Diêu có thể nhanh chóng vỡ nát.

Bởi vì đã lâu rồi, tim hắn chưa vụn vỡ nữa.

Ba người cầu nguyện xong, tiếp tục men theo con phố dài đi về phía trước.

Ở trung tâm con phố có một giá đèn lộng lẫy, cao khoảng mười thước, treo đầy đèn hoa sặc sỡ muôn màu. Rất nhiều người vây quanh giá đèn đoán câu đố, tiếng cười nói rộn ràng không ngớt.

Ánh mắt Vân Lạc Lạc bị thu hút bởi một chiếc đèn lụa mỏng họa tiết hoa hải đường và bướm phấn treo trên giá đèn. Tiểu thương cười nói: "Nếu cô nương thích chiếc đèn này, chỉ cần đoán đúng câu đố được treo phía dưới, chiếc đèn này sẽ miễn phí tặng cô nương."

Trên thẻ đố có viết: "Người đến tựa khách Bồng Lai."

Vân Lạc Lạc đang mải suy nghĩ.

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.

"Đáp án là Núi."

Vân Lạc Lạc ngoảnh đầu lại.

Không biết Tiêu Diêu đã đứng ngay phía sau nàng từ lúc nào.

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

Vân Lạc Lạc khẽ nhíu mày thanh tú.

Theo phản xạ, nàng bước lùi lại một chút.

Kể từ khi bị thương phải ở trong phủ dưỡng bệnh suốt nửa năm nay, Tiêu Diêu thường xuyên trèo cửa sổ vào thăm nàng, nhưng nàng chưa từng dành cho hắn chút sắc mặt tốt đẹp nào.

Thậm chí còn nhiều lần lạnh nhạt với hắn.

Dù nàng có dùng những lời cay nghiệt nhất để nhục mạ hắn.

Dù nàng có dùng giọng điệu độc ác nhất để sỉ vả hắn.

Tiêu Diêu vẫn không hề lay động.

Điều này khiến Vân Lạc Lạc dần sinh ra một loại ảo giác.

Dường như dù nàng có làm gì đi chăng nữa hắn cũng sẽ không bao giờ giận nàng.

Điều này này khiến nàng bỗng thấy hụt hẫng và chán nản.

Tiểu thương cười tươi, đưa chiếc đèn hoa cho Tiêu Diêu: "Công tử đã đoán đúng câu đố, chiếc đèn này thuộc về công tử rồi."

Tiêu Diêu đón lấy chiếc đèn từ tay tiểu thương.

Hắn đưa chiếc đèn cho Vân Lạc Lạc.

"Tặng nàng."

Vân Lạc Lạc không nhận.

Nàng lách qua thân hình cao lớn của Tiêu Diêu, bước nhanh về phía cầu đá ven hồ, chẳng khác gì người xa lạ không hề quen biết hắn.

Nhưng chưa đi được mấy bước, cổ tay đã bị Tiêu Diêu nắm chặt.

"Lạc Lạc..."

Vân Lạc Lạc ngoảnh lại, lạnh lùng nhìn hắn.

"Điện hạ, xin hãy tự trọng."

Tiêu Diêu nhíu mày, đôi mắt đen sâu thẳm dừng lại trên gương mặt nàng.

"Sao lại không nhận đèn của ta?"

"Không thích."

"Sao nàng lại không thích?"

"Ta thấy bẩn."

Vân Lạc Lạc ngước đôi mắt long lanh thăm thẳm nhìn hắn.

Giọng nói tràn đầy sự chán ghét lạnh lẽo.

"Điện hạ gϊếŧ người vô số, những kẻ chết dưới tay điện hạ không đếm xuể. Đồ vật bị đôi tay nhuốm đầy máu này chạm vào, thần nữ đều cảm thấy rất bẩn."

Cả người Tiêu Diêu chợt cứng đờ.

Máu trên gương mặt tuấn tú trong nháy mắt rút hết.

Gương mặt thanh thoát của hắn trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Thì ra, còn có một chuyện khiến người ta vui vẻ hơn cả việc chiếm được một trái tim chân thành.

— Chính là giẫm đạp lên nó.

Vân Lạc Lạc vô cảm nhìn hắn.

Chờ đợi khoảnh khắc trái tim hắn vỡ vụn.

Nhưng kết quả lại khiến nàng vô cùng thất vọng.

Trái tim Tiêu Diêu sớm đã cứng rắn như thành đồng vách sắt.

Vân Lạc Lạc thất vọng xoay người, muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng đúng lúc đó, phía sau chợt vang lên tiếng nước bắn tung tóe.

Kèm theo đó là những tiếng hô kinh ngạc của người dân bên hồ.

Vân Lạc Lạc sững sờ quay lại. Đồng tử đột nhiên co rút mạnh.

Tiêu Diêu vậy mà lại nhảy xuống hồ nước lạnh băng ngay trước mặt bao người!

Mặt hồ gợn sóng làm vỡ nát ánh trăng trong veo.

Cả người hắn ướt sũng.

-còn tiếp-