Vân Lạc Lạc theo Dụ Tư Tịch đến Ninh Túy cung.
Ninh Túy cung lầu son gác tía, nguy nga lộng lẫy.
Trong lò xông trầm khắc hoa văn sen vàng ròng, khói hương thoang thoảng vấn vít.
Phía trên chiếc bảo tọa bằng gỗ tử đàn khảm ngọc, một phụ nhân xinh đẹp kiều diễm, trang điểm tinh tế, vận xiêm y châu ngọc lộng lẫy đang ngồi uy nghiêm.
Đó chính là Dung Quý phi Mộc Tú.
Vân Lạc Lạc cúi đầu, hành lễ: "Thần nữ bái kiến Quý phi nương nương."
"Miễn lễ."
"Tạ nương nương."
Lần này Dung quý phi triệu kiến Vân Lạc Lạc vào cung là để bàn chuyện hôn sự với Thái tử.
Hoàng đế Càn Đức muốn liên hôn với Trấn Viễn hầu, bề ngoài tỏ ra rộng rãi ân tình, nhưng thực chất lại nhằm kìm hãm thế lực của Trấn Viễn hầu.
Dung quý phi nắm giữ hậu cung, đương nhiên phải san sẻ bớt nỗi lo cho hoàng thượng.
Hơn nữa, Trấn Viễn hầu nắm trong tay binh quyền.
Nếu sau này Thái tử cưới Vân Lạc Lạc, thì binh quyền của Trấn Viễn hầu tất sẽ trở thành vật trong túi của Thái tử.
Vậy nên, hôn sự này Dung quý phi quyết tâm phải giành cho bằng được.
"Ban tọa."
"Tạ ơn nương nương."
Cung nhân cúi đầu, dâng lên trà.
Dung Quý phi vừa nhìn thấy khuôn mặt của Vân Lạc Lạc, thoáng chốc liền sững sờ.
Vân Lạc Lạc sinh ra đã có dung mạo kiều diễm động lòng người, da trắng như tuyết, mày thanh như khói, đôi mắt hạnh trong veo, sáng tựa nước thu, ẩn dưới hàng mi dài rậm. Chiếc áo hồ ly trắng càng tôn lên vẻ tinh khiết không nhiễm bụi trần của nàng. Nàng đẹp tựa tiên nữ, song nơi đuôi mắt hạnh lại hơi cong lên, làm gương mặt tuyệt mỹ ấy mang thêm vài phần yêu kiều, quyến rũ.
Vân vương hoa nhan, ngọc cốt kiều dung.
Tựa đóa hải đường yêu mị đến tận cùng.
Dù là Dung Quý phi cũng không khỏi thất thần nhìn ngắm.
Bà ta thầm suy tính, nếu Vân Lạc Lạc không thể trở thành con cờ của bà, vậy thì... bà phải tự tay hủy diệt.
Ai bảo nàng lại mang một gương mặt họa quốc như vậy?
Để lại, chỉ e là tai họa.
Dung Quý phi che giấu đi sự ghen tị độc ác trong đáy mắt, mỉm cười nói:
"Nghe danh đích nữ Trấn Viễn hầu dung nhan tuyệt thế, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không phải lời đồn vô căn cứ. Vân tiểu thư còn đẹp hơn cả tiên nữ trên trời."
"Thần nữ không dám nhận."
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Vân Lạc Lạc lại dửng dưng không gợn sóng.
Kiếp trước, vì cứu Tiêu Diêu mà nàng kết thù với Dung Quý phi, nhiều lần chịu thiệt trong tay bà ta. Không ai hiểu rõ sự độc ác của Dung Quý phi hơn nàng.
Kiếp này nàng không muốn bị cuốn vào cuộc đấu tranh giữa Dung Quý phi và Tiêu Diêu nữa.
Nàng chỉ đứng ngoài cuộc, lặng lẽ quan sát.
Tuyệt đối không làm bia đỡ đạn cho Tiêu Diêu thêm một lần nào nữa!
Sau vài câu khách sáo, Dung Quý phi nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: "Không biết năm nay Vân tiểu thư bao nhiêu tuổi?"
"Thần nữ vừa tròn mười sáu."
"Vậy cũng không còn nhỏ nữa..." Dung Quý phi nâng chén trà bạch ngọc khắc hoa sen lên, nhẹ nhàng hỏi: "Đã có hôn ước chưa?"
Vân Lạc Lạc cụp mắt, giọng điềm tĩnh: "Hồi bẩm nương nương, năm xưa mẫu thân thần nữ khó sinh mà qua đời, để báo đáp ơn sinh dưỡng, thần nữ đã quyết định cả đời không lấy chồng, nguyện cầu phúc cho mẫu thân."
Động tác nâng nắp trà của Dung Quý phi thoáng khựng lại.
Bà ta khẽ cười: "Vân tiểu thư tuổi còn trẻ, không hiểu được rằng đời nữ nhân vốn yếu mềm như cỏ lau trước gió. Nếu không có nơi nương tựa, một khi phụ, huynh qua đời, chẳng còn ai che chở, thì chỉ có thể hóa bùn dưới chân kẻ khác, bị người đời khinh rẻ."
Ánh mắt Vân Lạc Lạc bình lặng như nước: "Bị người khinh rẻ tất nhiên là đáng sợ, nhưng tự khinh tự tiện còn đáng sợ hơn. Cổ nhân có Phụ Hảo thống lĩnh binh mã, có Ẩn Anh cầm quân đánh giặc. Ai nói nữ nhân nhất định phải nương tựa nam nhân mới có thể sống được?
Huống hồ, Nương nương vừa nói, thần nữ tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Đã vậy, chẳng phải thần nữ càng nên biết rõ mình muốn sống một cuộc đời ra sao sao?"
Câu nói này, chính là lấy lời của Dung Quý phi để chặn họng bà ta.
Dung Quý phi vốn cho rằng đích nữ của Trấn Viễn hầu chẳng qua cũng chỉ là một con búp bê ngốc nghếch dễ bề thao túng. Không ngờ, đối phương lại sắc sảo mồm mép đến vậy!
Sắc mặt bà ta lập tức sa sầm.
Bà ta cười lạnh: "Nhưng nếu bệ hạ hạ chỉ, đích thân ban hôn thì sao? Vân tiểu thư chẳng lẽ muốn kháng chỉ, làm trái thánh ý ư?"
Vân Lạc Lạc khẽ cụp mắt, giọng nhẹ nhàng: "Đức lấy hiếu làm gốc, hiếu sinh ra giáo hóa. Bệ hạ dùng hiếu trị thiên hạ, đương nhiên sẽ không ép buộc một thần nữ như thần, để rồi khiến thần mất đi chữ hiếu đến cuối đời. Nương nương nói có đúng không?"
Nụ cười trên môi Dung Quý phi rốt cuộc cũng không giữ nổi nữa.
Cả tẩm cung yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hồi lâu sau, mới nghe thấy giọng nói mỏi mệt của Dung Quý phi: "Bổn cung hơi mệt rồi, lui xuống đi."
"Vâng, thần nữ cáo lui." Vân Lạc Lạc rời đi.
Chỉ chờ nàng vừa đi khỏi—
"CHOANG—!"
Dung Quý phi hất mạnh chén trà xuống đất, gương mặt tái mét đầy tức giận.
"Con tiện nhân đó dám lấy đạo hiếu để ép bổn cung?!"
"Xin nương nương bớt giận!"
Cung nhân trong điện sợ đến mức mặt trắng bệch, quỳ rạp trên đất run rẩy.
"CÚT!"
Ninh Túy cung chỉ còn lại hai tâm phúc là Từ ma ma và Dụ Tư Tịch.
Từ ma ma hỏi: "Nương nương, nếu vị tiểu thư nhà họ Vân kia không chịu gả, chẳng lẽ hôn sự của Thái tử phải hủy bỏ sao?"
"Ai nói phải hủy bỏ?!"
"Ý của nương nương là..."
"Nếu nàng ta không chịu uống rượu mừng, vậy thì để nàng ta nếm mùi rượu phạt."
"Bảo người cưỡng đoạt trong sạch của nàng ta, hủy hoại thân thể nàng ta..."
Gương mặt Dung Quý phi hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, độc ác. "Để xem, nàng ta không gả cũng phải gả!"
Lòng Từ ma ma run lên.
Dụ Tư Tịch do dự một lát, rồi bước lên hai bước: "Nô tỳ còn một chuyện muốn bẩm báo..."
"Nói."
"Vừa nãy, trên đường đưa Vân tiểu thư vào cung, nô tỳ tình cờ thấy Thái tử đang dạy dỗ Tam điện hạ."
"Nghịch tử này!"
Dung Quý phi siết chặt tay, móng bấu vào lòng bàn tay: "Bổn cung đã dặn hắn trước Tết phải giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không được gây chuyện. Xem ra, hắn coi lời ta như gió thoảng bên tai rồi. Người đâu, mau gọi tên nghiệt súc đó đến đây cho bổn cung!"
Tháng trước, Thái tử vừa đánh chết ba cung nữ, trong đó có một người thuộc cung Hiền phi. Những năm gần đây, Thái tử học hành kém cỏi, tàn nhẫn hiếu sát, khiến triều đình vốn nảy sinh bất mãn với hắn.
Chuyện cung nữ bị gϊếŧ bị Hiền phi cố tình khuếch đại, khiến triều đình bắt đầu rộ lên tin đồn phế truất Thái tử.
Dụ Tư Tịch vừa định ra ngoài truyền lệnh, thì thấy một tiểu thái giám hớt hải chạy vào bẩm báo:
"Nương nương, không xong rồi! Thái tử ngã đập đầu chảy đầy máu, giờ đang hôn mê bất tỉnh, được đưa vào Thái Y viện cứu chữa. Các thái y nói..."
"Thái y nói gì?!"
Dung Quý phi giận dữ đập mạnh xuống bàn gỗ tử đàn.
Tiểu thái giám run rẩy: "Thái y nói vết thương trên trán Thái tử quá sâu, e là... sẽ để lại sẹo..."
"Cái gì?!"
Dung Quý phi lảo đảo một bước. Sắc mặt trắng bệch như tro tàn.
—
Vân Lạc Lạc ngồi vào chiếc xe ngựa xanh bên ngoài cung, nha hoàn Vạn Diệp hạ màn xe, thở phào nhẹ nhõm: "Vừa nãy bộ dạng của Quý phi nương nương đáng sợ quá, nô tỳ sợ bà ta sẽ sai người chặt đầu tiểu thư mất!"
Vân Lạc Lạc lười biếng dựa vào vách xe.
"Bà ta không dám đâu."
"Tại sao không dám?"
"Vì bệ hạ vẫn chưa muốn đối đầu với phụ thân ta."
Dung Quý phi bề ngoài không dám làm gì nàng, nhưng những thủ đoạn như bỏ thuốc, vu oan giá họa thì dùng không ngừng.
Kiếp trước, Vân Lạc Lạc không lường trước được số phận của mình, bị Dung Quý phi hãm hại đến thảm hại. Nhưng kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái diễn!
Chỉ có điều...
Ánh mắt Vân Lạc Lạc dừng trên người tiểu nha hoàn Vạn Diệp bên cạnh.
Tiêu Diêu thay lòng, phụ thân và huynh trưởng có dã tâm.
Chỉ có Vạn Diệp và Thiên Thanh là luôn trung thành với nàng.
Các nàng đi theo nàng chịu không ít khổ cực.
Không biết sau khi nàng chết, Tiêu Diêu có đối đãi tốt với hai nha đầu này không?
Đôi mày đẹp của Vân Lạc Lạc chợt nhíu lại.
Nàng phủ định ngay.
Hắn hẳn là đã quấn quýt với Liễu Trà đến mức quên luôn bọn họ rồi.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Diêu: Trẫm tổn thương, nhưng trẫm không nói.
Vân Lạc Lạc: Chàng nói ta cũng không tin.
Tiêu Diêu: …
(Chương này có một manh mối nhỏ, siêu ngọt đấy!)
-còn tiếp-