"Đích nữ của Trấn Viễn Hầu đã về."
–
Vân Lạc Lạc ngồi xe ngựa trở về phủ Trấn Viễn Hầu.
Trấn Viễn Hầu đứng dưới hành lang hỏi nàng: "Dung Quý phi đã nói gì với con?"
"Bà ta muốn gả con gái cho Thái tử."
Trấn Viễn Hầu nhíu mày: "Một khi bước vào cửa cung sâu tựa biển, con tuyệt đối đừng dính vào vũng nước đυ.c ấy."
"Con biết rồi."
Năm nay Trấn Viễn Hầu ba mươi bảy tuổi, dáng vẻ tuấn tú, thân hình cao lớn vạm vỡ. Sau khi chính thất khó sinh qua đời, ông chưa từng nạp thêm thϊếp thất. Ở kiếp trước, ông đối xử với Vân Lạc Lạc cũng không tệ, không chỉ thoải mái cho nàng ăn mặc, chi tiêu, mà thậm chí mắt nhắm mắt mở đồng ý khi nàng khăng khăng muốn gả cho Tiêu Diêu.
Trong nguyên tác, Trấn Viễn Hầu là người thuộc phe Tuyên Vương, cuối cùng chết dưới kiếm của Tiêu Diêu. Ở kiếp trước, Vân Lạc Lạc nghĩ rằng sau khi mình gả cho Tiêu Diêu, sẽ thay đổi được vận mệnh của phụ thân và huynh trưởng. Nhưng không ngờ, dù đã ở ngôi cao quyền khuynh triều chính, họ vẫn cố chấp bước lên con đường tạo phản không có lối về.
Bây giờ khi sống lại một đời, nàng bỗng nhiên nhìn thấu rất nhiều chuyện. Kiếp trước, khi nàng là hoàng hậu, phụ thân và huynh trưởng ngang nhiên tạo phản. Trăm vạn đại quân thanh thế hùng hồn, rõ ràng không hề quan tâm đến sống chết của nữ nhi chốn thâm cung.
Trấn Viễn Hầu không muốn nàng dính vào vũng nước đυ.c kia, nhưng bản thân ông thì lại vui vẻ lao vào đó.
Vị phụ thân này của nàng, đúng là biết "tính toán" thật.
"Muội muội..."
Vân Lạc Lạc đang thầm oán trách trong lòng thì bỗng nghe thấy một giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên sau lưng.
Nàng quay đầu lại, trông thấy Vân Hoài Cẩm mặc một thân áo dài xanh nhạt, đang bước về phía mình. Trên môi hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, ôn hòa như gió xuân.
"Trên đường đi có thuận lợi không?"
"Cũng tạm ổn."
Vân Hoài Cẩm là nghĩa tử của Trấn Viễn Hầu, dung mạo thanh tú, đối nhân xử thế nhã nhặn lễ độ, hoàn toàn không giống con trai của võ tướng. Cả hai kiếp, Vân Lạc Lạc đều cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc một đại tướng quân như Trấn Viễn Hầu đã nuôi dạy Vân Hoài Cẩm thành một công tử nhã nhặn phong nhã như vậy bằng cách nào chứ?
Ngay sau đó, nàng bỗng nhớ đến thân thế của Vân Hoài Cẩm.
Mọi chuyện dường như đều trở nên hợp lý.
Tính cách của hắn có lẽ là thừa hưởng từ mẫu thân.
Ánh mắt Vân Lạc Lạc dừng lại trên tay của Vân Hoài Cẩm.
"Huynh đang cầm gì trong tay thế?"
Vân Hoài Cẩm đưa tấm thiệp trong tay cho nàng, mỉm cười nói: "Hai ngày nữa phủ Vinh Quốc Công tổ chức yến hội thưởng hoa mùa đông, họ sai người đưa thiệp mời, mời huynh muội chúng ta cùng đến dự. Muội có muốn đi cùng huynh không?"
Vân Lạc Lạc chợt nhớ lại, kiếp trước cũng có chuyện này, nhưng nàng đã không tham gia. Khi ấy, trong lòng nàng chỉ có Tiêu Diêu, yến tiệc hắn không dự, nàng đương nhiên cũng không đi.
Nhưng trong bữa tiệc thưởng hoa lần đó, một sự kiện đã xảy ra, làm thay đổi vận mệnh của phụ thân và huynh trưởng.
"Vậy thì cùng đi đi." Nàng lơ đãng đáp.
Kiếp trước có nhiều chuyện nàng không thấy rõ, vậy thì kiếp này, hãy nhân cơ hội này nhìn cho thật rõ.
Vân Hoài Cẩm thoáng sững người, dường như không ngờ Vân Lạc Lạc lại đồng ý dự tiệc. Trong ấn tượng của hắn, muội muội này có tính cách lười biếng, không thích náo nhiệt, không ngờ nàng lại chịu đi cùng.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Trấn Viễn Hầu nói với Vân Hoài Cẩm: "Con đến đúng lúc lắm, ta có chút chuyện muốn bàn bạc với con."
Hai phụ tử men theo hành lang gấp khúc đi về phía thư phòng. Khi Vân Hoài Cẩm sắp bước qua bậu cửa, bỗng dưng khựng lại, như có một lực vô hình nào đó thôi thúc hắn quay đầu lại.
Hắn nhìn về phía Vân Lạc Lạc.
Thiếu nữ không nhìn hắn mà đứng dưới hành lang, vươn tay chạm vào chiếc chuông gió treo trên rèm trúc.
Tiếng chuông đồng trong trẻo vang lên dưới đầu ngón tay nàng.
Ánh nắng mùa đông phủ lên mái tóc thiếu nữ, khiến đôi gò má nàng tựa như được dát một tầng ánh sáng dịu dàng. Biểu cảm của nàng có phần hờ hững, nhưng lại toát lên vẻ tĩnh lặng động lòng người.
Không hiểu vì sao, trước nay hình ảnh của Vân Lạc Lạc trong tâm trí Vân Hoài Cẩm luôn rất mờ nhạt. Nhưng vào khoảnh khắc này, dung nhan và bóng dáng nàng bỗng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết.
Nàng giống như một cây hải đường lặng lẽ lớn lên trong sân. Hắn biết hoa vẫn ở đó, nhưng chưa từng dừng lại ngắm nhìn.
Nhưng vào một buổi sớm bình thường như bao ngày khác…
Gió nhẹ thoảng qua, chuông ngân vang vọng.
Hắn chợt ngửi thấy hương thơm mê hoặc của nàng.
–
Hai ngày sau, phủ Vinh Quốc Công mở tiệc.
Hôm nay, những người đến dự tiệc không ít, trước cửa phủ Vinh Quốc Công, xe ngựa qua lại tấp nập, người đến đông như mây, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Khách mời được bà mối dẫn vào hậu viện, các công tử được sắp xếp ở Thúy Vi Viện, còn các tiểu thư thì ở Mộ Tuyết Viện. Hai khu vườn chỉ cách nhau một bức tường xanh, cả hai bên đều có thể nghe thấy tiếng cười đùa rộn rã của nhau.
Trong Mộ Tuyết Viện, các tiểu thư kinh thành tụ tập trò chuyện.
“Nghe nói hôm nay tiểu thư phủ Trấn Viễn Hầu, Vân Lạc Lạc, cũng sẽ đến dự tiệc. Người ta đồn rằng nàng ta dung mạo khuynh thành, không biết so với Châu Huyền của chúng ta, ai sẽ nổi bật hơn đây?”
“Thật nực cười, cái xứ U Châu hoang vu lạnh giá đó thì có thể nuôi dưỡng được mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành thế nào chứ?”
“Châu Huyền của chúng ta là cháu gái ruột của Dung Quý phi, đích tôn nữ của phủ Vinh Quốc Công, danh xưng đệ nhất mỹ nhân Lạc Kinh. Một cô nương thô kệch từ U Châu đến, sao có thể sánh với Châu Huyền của chúng ta chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
“Ta thấy chẳng qua chỉ là đám dân quê ở U Châu chưa từng thấy người đẹp bao giờ, nhầm lẫn gà rừng thành phượng hoàng mà thôi!”
Các tiểu thư dùng khăn che miệng cười khúc khích, cả viện tràn ngập tiếng cười nhạo báng.
Vinh Quốc Công chính là phụ thân của Hoàng hậu Minh Đức và Dung Quý phi, còn Dung Châu Huyền là đích tôn nữ của phủ Vinh Quốc Công, thân phận cao quý không ai sánh bằng. Vì thế, tất cả các tiểu thư trong kinh thành đều muốn nịnh bợ nàng ta.
Hôm nay, Dung Châu Huyền khoác trên mình một bộ váy dài thêu chỉ vàng hình mẫu đơn quấn quýt, bên ngoài là áo choàng lông công lộng lẫy, búi tóc kiểu Phi Tiên, trên búi tóc cài nghiêng ba cây trâm vàng nạm hồng ngọc, chính giữa trán còn dán một đóa hoa điền hình mẫu đơn. Toàn thân nàng ta lấp lánh, rực rỡ vô cùng.
Nghe thấy mọi người bàn tán, nàng ta mỉm cười nhẹ nhàng:
“Những lời này, các muội tuyệt đối không được nói trước mặt tiểu thư Vân gia đâu đấy. Cô nương từ quê lên, da mặt mỏng, sao chịu nổi mấy lời trêu ghẹo của các muội.”
Các tiểu thư che miệng cười duyên:
“Chẳng lẽ dung mạo đã xấu xí lại còn không cho người khác nói sao? Chúng ta không thể để con gà rừng ấy thật sự nghĩ mình là phượng hoàng được…”
Mọi người nghe vậy, cười ngặt nghẽo.
Ngay lúc này, bên ngoài Mộ Tuyết Viện bỗng vang lên tiếng thông báo của bà mối:
“Tiểu thư đích nữ phủ Trấn Viễn Hầu đã đến.”
Đến thật đúng lúc!
Mọi ánh mắt lập tức hướng về cánh cổng vòm, trên mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười chưa kịp thu lại, rõ ràng là muốn nhìn Vân Lạc Lạc làm trò cười. Nhưng khi họ nhìn thấy dung nhan của nàng, toàn bộ nụ cười mỉa mai đó đều cứng đờ.
Mộ Tuyết Viện bỗng chốc im lặng như tờ.
Bên Thúy Vi viện truyền đến tiếng cười nói hào sảng của các công tử quý tộc cùng tiếng nhạc du dương của đàn sáo.
Nhưng hôm nay, những âm thanh đó lại vang lên chói tai đến lạ.
Không khí bỗng trở nên nóng rực.
Hôm nay, Vân Lạc Lạc mặc một bộ váy dài màu đỏ ngọc đơn giản, lông mày thanh mảnh, đôi mắt long lanh như nước thu, dung mạo trời sinh kiều mị. Mái tóc đen như mực được vấn hờ kiểu Triều Vân Cận Hương, cài một cây trâm ngọc. Bên ngoài, nàng khoác áo choàng lông hồ trắng muốt, lớp lông mềm mại như tuyết ôm lấy gương mặt tinh xảo, khiến dung nhan rực rỡ của nàng càng thêm yêu kiều quyến rũ, tựa tiên nữ hạ phàm.
Dưới hoa, mỹ nhân da trắng như tuyết, môi đỏ như anh đào.
Đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu, sóng mắt lưu chuyển, câu hồn đoạt phách.
Thắng bại đã quá rõ ràng.
Bỗng nhiên, trong góc viện vang lên một tiếng cười khinh miệt.
“Thì ra gà rừng trong kinh thành đều ở đây!”
Người lên tiếng chính là tôn nữ phủ Thành Quốc Công, Lý Tố. Lý Tố và Dung Châu Huyền vốn không ưa nhau, thường xuyên đối đầu trong các buổi yến tiệc, nhưng quan hệ giữa tổ tiên hai nhà lại rất tốt. Lần này, nàng tham dự yến tiệc cũng là do Thành Quốc Công nhận lời mời của Vinh Quốc Công.
Nghe vậy, sắc mặt Dung Châu Huyền sa sầm, nàng ta quay đầu trừng mắt nhìn Lý Tố, nghiến răng quát:
“Câm miệng!”
Lý Tố ngẩng mặt cười nhạt:
“Chẳng lẽ ngươi xấu hơn tiểu thư Vân gia mà còn không cho người khác nói sao? Vừa rồi ta thấy các ngươi cười nói vui vẻ lắm mà? Sao vậy? Các ngươi có thể cười nhạo người khác, nhưng lại không cho người khác cười nhạo mình à?”
Từ nhỏ, Dung Châu Huyền đã được muôn vàn sủng ái, trưởng thành giữa những lời tâng bốc nịnh hót, lúc nào cũng cao cao tại thượng, nào đã từng chịu nhục nhã thế này? Nàng ta quay đầu, căm hận nhìn chằm chằm Vân Lạc Lạc. Đều tại con tiện nhân này hôm nay khiến nàng ta mất mặt!
Các tiểu thư trong vườn bắt đầu xì xào to nhỏ, ánh mắt hướng về phía Vân Lạc Lạc tràn đầy địch ý.
Vân Lạc Lạc đã quá quen với những ánh mắt như vậy.
Nàng vốn sở hữu nhan sắc xuất chúng, từ nhỏ đã sống trong ánh nhìn ghen tị ấy, sớm đã coi đó là chuyện thường tình.
Nàng chẳng hề bận tâm.
Các tiểu thư kinh thành cố ý xa lánh nàng, không ai lên tiếng bắt chuyện. Lý Tố kéo nàng đến chỗ ngồi, tinh thần phấn chấn nói:
“Vừa rồi muội có nhìn thấy vẻ mặt của Dung Châu Huyền không? Đây là lần đầu tiên ta thấy sắc mặt nàng ta trở nên khó coi đến vậy! Thật là hả giận quá đi mất!”
Kiếp trước, Vân Lạc Lạc từng gặp Lý Tố vài lần trong cung yến, nhưng khi ấy lòng nàng đều đặt ở Tiêu Diêu, nên không mấy quan tâm. Chỉ nhớ mang máng rằng Lý Tố có tính cách ngay thẳng, mạnh mẽ, giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Sau này, nàng ta từng dẫn quân đánh đuổi hải tặc, lập đại công, được Tiêu Diêu phong làm Nữ tướng quân.
Hôm nay gặp lại, nàng mới nhận ra, thì ra Lý Tố tính cách vẫn còn vài phần trẻ con.
"Chẳng lẽ hai người có thù oán gì à?"
Vừa dứt lời, Lý Tố vội đáp: "Nào chỉ là có thù! Muội không biết ta với nàng ta..."
Thế là Lý Tố kể hết mọi ân oán với Dung Châu Huyền những năm qua cho Vân Lạc Lạc nghe, từ chuyện tranh giành một miếng điểm tâm trong yến tiệc ở phủ Quốc Công hồi bé, đến chuyện giành nhau một chiếc áo choàng hạc ở tiệm vải Đông Nhai sau này. Chuyện lớn chuyện nhỏ, nàng đều kể rành mạch, thao thao bất tuyệt. Hai cái đầu xinh đẹp cứ thế ghé sát lại gần nhau hơn. Vân Lạc Lạc lo nàng khát nước, rót cho nàng một ly trà. Lý Tố uống cạn rồi lại tiếp tục than vãn, nói mãi không ngừng.
Hóa ra nữ tướng anh dũng lại là một kẻ lắm lời.
Khóe môi Vân Lạc Lạc hơi nhếch lên.
Như thể phát hiện ra chuyện gì thú vị.
Trong Mộ Tuyết viện, cành khô phủ tuyết, mai đỏ điểm sương.
–
Yến hội thưởng hoa chính thức bắt đầu. Trên mỗi bàn đều bày sẵn bút mực giấy nghiên, các tiểu thư quyền quý nối nhau chấm mực vẽ tranh, làm thơ.
Dung Châu Huyền vẽ xong một bức "Hàn mai tuyết cảnh", mọi người vỗ tay khen ngợi. Nhưng khi nàng ta quay đầu lại, thấy Lý Tố và Vân Lạc Lạc vẫn đang trò chuyện, không nhịn được cười lạnh với nữ quyến bên cạnh: "Quả nhiên vật hợp theo loài, người tụ theo nhóm, hai con bò ăn no lại chơi chung với nhau!"
"Bò ăn no là sao?"
"Còn sao gì nữa? Đồ vô dụng chứ gì!"
Mọi người ngẩn ra, sau đó cười nghiêng ngả.
Lý Tố nghe vậy, nhíu mày ngẩng đầu lên: "Dung Châu Huyền, ngươi đang chửi ai là đồ vô dụng đấy?"
Dung Châu Huyền cười mỉa: "Ngươi nói xem ta chửi ai? Yến hội nào tranh tài hội họa, ngươi cũng đội sổ. Chính mình chẳng có tí tài văn chương nào mà còn không cho ta nói? Sao? Giờ có thêm một kẻ vô dụng đi chung, gan cũng to hơn rồi hả?"
Lời này rõ ràng là bóng gió ám chỉ.
Lý Tố lên tiếng bênh vực Vân Lạc Lạc: "Vô dụng thì sao? Muội muội nhà ta trẻ hơn ngươi, đẹp hơn ngươi, được người ta yêu thích hơn ngươi. Nếu nàng ấy còn vẽ giỏi hơn ngươi nữa, chẳng phải ngươi chẳng còn đường nào mà sống à?"
"Sống?"
Dung Châu Huyền cười lạnh: "Một con gà rừng chẳng biết chữ, lại tưởng mình là phượng hoàng chắc? Chỉ có kẻ mù chữ như ngươi mới coi con gà rừng là bảo bối thôi! Đúng là buồn cười chết đi được!"
"Ngươi dám gọi muội ấy là gà rừng thêm một câu nữa thử xem?" Lý Tố đập bàn đứng dậy.
Dung Châu Huyền núp sau đám bà tử thô sử: "Sao? Ngươi còn muốn động thủ chắc? Không sợ lại bị Thành Quốc Công phạt quỳ từ đường à? Mà cũng đúng, từ nhỏ ngươi đã mồ côi cha mẹ, có khi còn thích vào từ đường cúng bái ấy chứ! Vậy thì ta coi như giúp ngươi thể hiện lòng hiếu thảo vậy!"
Lời này thực sự có phần quá đáng...
Vân Lạc Lạc hơi nhíu mày, chậm rãi nâng đôi mắt xinh đẹp lên, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Dung Châu Huyền.
"Nếu ta vẽ được, ngươi có thể ngậm miệng lại không?"
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Diêu: Trẫm đã một chương chưa được gặp Lạc Lạc rồi.
Vân Lạc Lạc: Hãy biết trân trọng chương này đi. Số chương để chàng thở không còn nhiều nữa đâu.
Tiêu Diêu: …
Rất nhiều tiểu thiên sứ hỏi trong phần bình luận rằng bạo quân kiếp trước có thay lòng không.
Ở đây tôi có thể khẳng định chắc chắn với mọi người: Bạo quân kiếp trước không thay lòng, cũng không thân mật với Liễu Trà.
Những chuyện khác thì tôi sẽ không spoil đâu~ Tôi phải đội nồi chạy trốn đây!
-còn tiếp-