“Đi, bắt sống Thái tử phi tương lai của ta về đây.”
–
Sau khi Vân Lạc Lạc chết — Tiêu Diêu hoàn toàn phát điên.
Hắn huyết tẩy hậu cung, xé xác hung thủ thành muôn mảnh. Ngày đêm ôm lấy thi thể lạnh lẽo của hoàng hậu, tỉ mỉ tắm rửa, thay y phục cho nàng. Hắn ban thánh chỉ, lục tìm khắp thiên hạ phương pháp cải tử hoàn sinh. Hắn tàn sát hàng vạn thuật sĩ vô dụng, thiêu hủy đạo quán của bọn họ…
Trong cung máu chảy thành sông, ai ai cũng sợ hãi.
Cuối cùng, Tê Ngô cung bị Vạn Diệp châm lửa.
Ngọn lửa hừng hực, nuốt trọn cả điện vàng ngọc.
Dạ Hàn cung cháy rực như ban ngày.
Hoàng thượng sắc mặt tái nhợt, mặc kệ bao người ngăn cản, đôi mắt đỏ ngầu điên dại lao vào biển lửa.
Ngọn lửa thiêu rụi suốt một đêm.
Hoàng thượng không bao giờ bước ra nữa.
Sáng hôm sau, trời đổ một cơn mưa.
Mưa dập tắt trận hỏa hoạn trong Tê Ngô cung, nơi từng nguy nga tráng lệ giờ đây chỉ còn là tro tàn. Khi các cung nhân dọn dẹp đống đổ nát, họ tìm thấy hai bộ hài cốt cháy đen, ôm chặt lấy nhau dưới xà nhà đã sụp đổ.
Chính là hoàng đế và hoàng hậu.
–
Điều hối hận nhất trong đời bạo quân Tiêu Diêu chính là đã đánh giá thấp tình cảm của hắn dành cho Vân Lạc Lạc, để nàng chết lạnh lẽo trong thâm cung tuyết trắng.
Một đời chấm dứt, Tiêu Diêu trùng sinh trở về nhiều năm trước, khi hắn vẫn còn là một hoàng tử không được sủng ái.
Đói rét, bị ức hϊếp đủ đường.
Nhưng hắn lại vô cùng vui mừng.
Vì hắn sắp được gặp lại Vân Lạc Lạc.
Nàng sẽ đuổi Thái tử giúp hắn, lén mang thức ăn cho hắn, che ô chắn tuyết cho hắn… Nàng sẽ vươn tay kéo hắn ra khỏi vũng bùn đen tối cùng cực.
Tiêu Diêu ngồi trên bậc đá cũ kỹ của Chiêu Đài cung, nhìn về phía lãnh cung hoang tàn quen thuộc. Đôi mắt đen thẳm lặng lẽ gợn sóng, như tưởng niệm, như mong chờ.
Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ lại được gặp nàng.
–
Ba ngày sau.
Giống như kiếp trước, Thái tử vì Thái phó khen ngợi Tiêu Diêu vài câu mà sinh lòng bất mãn, dẫn theo mấy tiểu thái giám chặn hắn lại, túm tụm đánh đập.
Tuyết đọng trĩu cành, tường cung đỏ như máu.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, co ro trên nền tuyết, mặc cho bọn thái giám mặc sức đấm đá. Hắn không kêu một tiếng, đầu cúi thấp, chẳng ai nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, chỉ thấy hàng mi đen dày khẽ run rẩy trong gió lạnh.
Toàn thân Tiêu Diêu run lên.
Nhưng không phải vì đau đớn mà vì phấn khích.
Hắn sắp được gặp Lạc Lạc của hắn rồi!
Hắn vui mừng đến mức từng khớp xương đều đang run rẩy!
Là Lạc Lạc còn ấm áp! Là Lạc Lạc sẽ mở mắt nhìn hắn! Chứ không phải cái xác lạnh lẽo trong Tê Ngô cung, dù hắn có ôm chặt đến đâu nàng cũng chẳng thể ấm lên…
Khuôn mặt thiếu niên bình tĩnh, ánh mắt ẩn sau hàng mi đen dài, tĩnh lặng đợi chờ.
Hắn biết, nàng sẽ chìa tay kéo hắn dậy. Kiếp trước hắn ngu dại, không biết trân trọng, tự mình gạt tay nàng ra. Nhưng lần này, hắn nhất định sẽ nắm chặt lấy tay nàng...
Vĩnh viễn không buông.
–
Tiêu Diêu nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tiến đến.
Tim hắn đập ngày càng nhanh.
Những ngón tay rũ trong tay áo dần siết chặt.
Hắn biết đó là nàng.
Khóe môi thiếu niên khẽ cong, trên gương mặt nhợt nhạt lạnh lùng nở nụ cười rạng rỡ, tựa như ánh nắng chiếu rọi tuyết đầu mùa.
Hắn đã diễn tập vô số lần cảnh tái ngộ với Vân Lạc Lạc trong đầu, và bây giờ, tất cả sắp trở thành hiện thực.
Hắn sắp được nắm lấy tay nàng…
Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt Tiêu Diêu đông cứng.
“……”
Vân Lạc Lạc không đưa tay cứu hắn!
Lông mi thiếu niên khẽ run.
Đồng tử co rút.
Hắn không thể tin nổi, ngẩng đầu lên.
Tường son, lá vàng, gió hiu hắt.
Bóng dáng thiếu nữ mong manh thanh lệ, từng bước đi xa.
Tiêu Diêu nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn thành băng, thậm chí rơi xuống mấy mảnh băng vụn nhỏ.
Thái tử hoàn hồn, quay sang hỏi thái giám: “Vừa rồi, tiểu mỹ nhân đi sau Dụ Tư Tịch là ai?”
Tiểu thái giám ngẩn ngơ lắc đầu: “Nô tài cũng không biết.”
"Trên đời này lại có một mỹ nhân kinh tâm động phách đến vậy sao..."
Thái tử thần sắc ngẩn ngơ nhớ lại: "Dạo trước mẫu phi từng bảo ta cưới đích nữ của Trấn Viễn hầu làm phi, nghe nói nàng ta nhan sắc vô song, tựa tiên nhân hạ phàm. Chẳng lẽ vị mỹ nhân vừa rồi chính là nàng?"
"Chúc mừng điện hạ, có thể cưới một Thái tử phi tuyệt sắc như vậy!"
Lũ thái giám rối rít nịnh nọt.
"Đi, bắt sống vị Thái tử phi tương lai của ta về đây!" Thái tử cười tà, dẫn theo đám thái giám rời đi.
Hiển nhiên, hắn muốn gây phiền phức cho mỹ nhân kia.
Không ai nhận ra, phía sau bọn họ, thiếu niên vốn co ro trong tuyết khẽ cử động ngón tay.
Soạt!
Một chiếc lá úa lao vun vυ't về phía Thái tử.
Thái tử đang định đuổi theo mỹ nhân thì bất ngờ cảm thấy sau gáy đau nhói, cả người chúi mạnh về phía trước, đầu đập mạnh xuống bậc đá lạnh cứng.
"Rầm!"
Máu đỏ loang lổ đầy trán, thảm không nỡ nhìn.
Trước mắt hắn tối sầm, hoàn toàn mất ý thức.
"Điện hạ làm sao lại ngã thế này?"
Chiếc lá vàng bay nhanh đến mức chẳng ai kịp nhìn rõ, tất cả thái giám đều tưởng Thái tử trượt chân ngã. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuống nền tuyết, hòa lẫn vào những chiếc lá úa khác, không để lại dấu vết nào bất thường.
"Mau! Mau đưa điện hạ đi gặp thái y!"
Nếu Thái tử xảy ra chuyện, bọn họ chắc chắn không toàn mạng!
Lũ thái giám cuống cuồng cõng Thái tử, hoảng hốt chạy về Thái Y Viện.
Không ai để ý, thiếu niên từng nằm co ro trong tuyết ở sau lựng bọn họ đã ngẩng đầu lên từ bao giờ.
Đôi mắt u tối lạnh lẽo gợn lên sát khí đỏ như máu.
Ngươi là thứ chó mà gì mà cũng dám mơ tưởng đến Lạc Lạc của trẫm?!
Tiêu Diêu lạnh lùng thu tay về, đứng dậy, thản nhiên lau đi vệt máu tràn nơi khóe môi.
Đôi mắt hắn thâm trầm, lạnh như băng, phủ kín sắc đỏ.
Tựa ác quỷ bước ra từ luyện ngục: Lạnh lùng, điên cuồng, tàn nhẫn đến cực đoan.
Nhưng khi nghĩ đến Vân Lạc Lạc, tia máu đỏ giận dữ trong đáy mắt thiếu niên chợt đông cứng, sát khí lạnh băng như băng tuyết tan chảy, từ từ tản đi. Hắn bỗng nhiên trở nên mơ hồ, hoang mang.
Vừa rồi, tại sao Lạc Lạc không cứu hắn?
Là vì hắn quá kích động khi nhìn thấy nàng, khiến bản thân trông không đủ đáng thương sao?
Ngón tay rũ trong tay áo của Tiêu Diêu chậm rãi siết chặt.
Lần sau gặp lại hắn phải kiềm chế sự phấn khích mới được.
Như vậy, Lạc Lạc mới có thể khôi phục quan hệ cùng hắn.
Cùng nhau viết lại giấc mộng xưa.
Thiếu niên cụp hàng mi đen dài, khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng lộ ra vài phần thất vọng. Đôi mắt vương chút đỏ ửng, như thể vừa bị thương tổn.
Đáng thương vô cùng.
-còn tiếp-