-Kiến An năm thứ nhất, tháng mười-
Hoàng thượng dẫn Hoàng hậu đến Thái Sơn phong thiện*.
Thiên quân vạn mã mở đường, văn võ bá quan theo hầu.
Ngày phong thiện, khi leo đến nửa đường trên Thái Sơn, Hoàng hậu bỗng nhiên buông tay Hoàng thượng.
Con đường nàng đi đã tận rồi. Nàng biết phía trước vẫn còn cảnh sắc hùng vĩ hơn. Vẫn còn non sông rực rỡ hơn.
Nhưng nàng đã không còn muốn ngắm nhìn nữa.
Vân Lạc Lạc hướng về Tiêu Diêu mà nói: “Bệ hạ, thần thϊếp thân thể không khỏe, muốn xuống núi trước.”
Tiêu Diêu dùng ánh mắt băng hàn thấu xương nhìn nàng.
“Hoàng hậu muốn làm loạn với trẫm ngay lúc này sao?”
“Thần thϊếp không có làm loạn.”
Con người không thể tham lam như thế.
Vừa muốn Thiên mệnh nữ, lại vừa muốn Bạch nguyệt quang.
Vân Lạc Lạc xoay người, đi từng bước từng bước xuống chân núi.
Mỗi một bước chân của nàng tựa như giẫm trên mây.
Giống như ngày phong hậu năm đó, Tiêu Diêu nắm chặt tay nàng, dìu nàng bước từng bước lên bậc ngọc trải gấm vóc.
Chỉ là khi ấy, trời xanh nắng đẹp, bách quan cúi đầu, nàng tràn ngập hy vọng về tương lai.
Còn bây giờ, trong lòng nàng chỉ còn lại tro tàn tuyệt vọng.
-Mùa đông năm Kiến An nguyên niên-
Quốc công Vân Thịnh cùng Tuyên Vương Tiêu Hoàn mưu nghịch tạo phản, bị Tiêu Diêu giương binh trấn áp.
Toàn bộ Vân gia bị giam vào thiên lao, chờ ngày hành quyết.
“Nương nương! Không xong rồi! Lão gia và công tử bị Bệ hạ bắt vào thiên lao, Bệ hạ nói muốn chém đầu bọn họ!”
Vạn Diệp hốt hoảng chạy đến bẩm báo, gấp đến rơi nước mắt.
Nhưng lòng Vân Lạc Lạc sớm đã chết lặng.
“Ta biết rồi.” Nàng không thể ngăn cản dã tâm của phụ thân và huynh trưởng.
Cũng như nàng không thể ngăn cản Tiêu Diêu thay lòng.
Cuộc hôn nhân tưởng như mỹ mãn, rốt cuộc đã nứt toác tạo thành vết thương dữ tợn, để lộ mủ máu mục rữa.
[Cô phải dùng cái chết để tôn vinh ánh trăng, bởi chỉ có bóng tối vĩnh hằng mới khiến trăng sáng bất diệt.]
Ban đầu, nàng cảm thấy câu nói của hệ thống quá đỗi bi thương.
Nhưng bây giờ, cuối cùng Vân Lạc Lạc đã hiểu.
Chư hành vô thường, ngũ uẩn giai khổ. (Vạn vật vô thường, sự tồn tại của con người đều gắn liền với khổ đau.)
Nàng cởi bỏ phượng bào lộng lẫy, thay y phục thô sơ, đầu cài trâm cỏ, giữa ngày đông tuyết trắng, quỳ xuống trước Kim Loan điện, cầu xin tha mạng cho phụ thân và huynh trưởng.
Nhưng Tiêu Diêu lại không chịu gặp.
Nàng quỳ dưới đất, rét lạnh toàn thân run rẩy.
Liễu Trà đứng bên cạnh, nói: “Nương nương cần gì khổ như vậy? Thánh ý bệ hạ đã quyết, cho dù người có quỳ đến sáng mai, bệ hạ cũng không vì người mà hồi tâm chuyển ý đâu. Người làm thế này chỉ khiến bệ hạ càng thêm chán ghét mà thôi.”
Vân Lạc Lạc không để ý đến Liễu Trà.
Liễu Trà tự chuốc nhục nhã, hậm hực rời đi.
Bầu trời đột nhiên rơi xuống những bông tuyết mịn, Vân Lạc Lạc đưa tay hứng lấy một phiến sương hoa, hy vọng nó có thể tan chảy trong lòng bàn tay nàng.
Nhưng thân thể nàng đã quá lạnh, ngay cả bông tuyết cũng không chịu tan ra dù chỉ một chút.
Cũng giống như lòng quân vững như sắt đá, không thể lay chuyển.
“Nô tỳ tiễn nương nương lên đường!”
Một cung nữ dâng trà đi ngang qua, bất ngờ rút dao từ tay áo, đâm thẳng vào tim Vân Lạc Lạc.
Máu tươi phun trào, nhuộm đỏ nền tuyết trắng.
Biến cố xảy ra quá nhanh.
Tất cả mọi người đều bị sát thủ bất ngờ này dọa cho hoảng loạn, thái giám hét lớn:
“Hộ giá! Có thích khách hành thích Hoàng hậu nương nương! Mau bảo vệ bệ hạ!”
Vân Lạc Lạc nặng nề ngã xuống nền tuyết.
Xung quanh binh hoang mã loạn, thị vệ ghì chặt cung nữ hành thích xuống đất, bốn phương tám hướng tràn đến vô số cung nhân.
“Mau gọi thái y! Hoàng hậu nương nương bị thích sát!”
Vân Lạc Lạc đưa tay chạm vào máu tuôn trào từ tim.
Thật ấm áp...
Còn ba ngày nữa thôi, ba ngày nữa chính là ngày nàng dầu cạn đèn tàn.
Là ai? Ngay cả ba ngày này cũng không chờ nổi?
Thân thể lạnh lẽo của nàng, đột nhiên bị một vòng tay còn lạnh hơn ôm lấy.
Vân Lạc Lạc ngước lên.
Nàng nhìn thấy Tiêu Diêu.
Tiêu Diêu loạng choạng chạy đến một cách vội vã .
Hắn xô đẩy tất cả mọi người.
Nhìn thấy Vân Lạc Lạc gục ngã trong nền tuyết.
Máu đỏ thẫm nhuộm đỏ chiếc áo vải thô thanh khiết của nàng, nơi tim nàng, máu trào ra như một đóa hoa nở rộ.
Đầu óc Tiêu Diêu trống rỗng, máu huyết toàn thân như đông cứng lại, thân thể bỗng chốc trở nên lạnh lẽo dị thường.
Đôi tay hắn run rẩy ôm lấy nàng vào lòng.
Hôm đó, tất cả cung nhân đều chứng kiến — Hoàng thượng hai mắt đỏ ngầu ôm chặt Hoàng hậu, điên cuồng lao về phía Thái y viện.
“Lạc Lạc, đừng sợ, trẫm đưa nàng đi tìm Thái y…”
Khoảnh khắc ấy, Tiêu Diêu quên mất thân phận thiên tử, quên mất mình là quân chủ một nước. Hắn chỉ là một người phu quân điên cuồng muốn cứu lấy thê tử của mình.
Vân Lạc Lạc yếu ớt tựa trong lòng hắn.
Những ngón tay run rẩy bám chặt lấy vạt áo hắn.
Máu không ngừng trào ra từ khóe môi.
Đôi mắt hạnh xưa kia linh động trong trẻo giờ đây đã dần dần mất đi tất cả sinh khí.
“Xin bệ hạ… đừng gϊếŧ người nhà thần thϊếp…”
“Được, trẫm không gϊếŧ bọn họ.”
Toàn thân Tiêu Diêu run rẩy, từng đốt xương tựa như đông cứng trong rét buốt.
Hắn như một bộ xương khô bị moi tim róc thịt.
Gió lạnh thấu xương xuyên qua l*иg ngực hắn.
Hắn nghe thấy âm thanh xương cốt vặn vẹo, răng rắc từng tiếng.
Con đường đến Thái y viện bỗng trở nên vô tận, dài đằng đẵng như không có điểm dừng.
Tiêu Diêu hoảng loạn, hoảng loạn đến mức tuyệt vọng.
Hắn chỉ có thể gắt gao ôm chặt lấy thê tử trong lòng.
Dốc hết toàn lực chạy về phía trước, nơi tưởng chừng không bao giờ có điểm cuối.
“Trẫm nhất định không để nàng xảy ra chuyện gì, Lạc Lạc, đến Thái y viện rồi sẽ ổn thôi, Thái y sẽ chữa khỏi cho nàng…”
“Xin bệ hạ… đối đãi tốt với Vạn Diệp, Thiên Thanh…”
Tiêu Diêu liều mạng muốn giữ nàng lại. Nhưng nàng, lại chỉ nghĩ cho những người khác.
Đuôi mắt Tiêu Diêu đỏ hoe, đầu ngón tay run rẩy đến mức không thể cầm vững.
“Được, trẫm phong bọn họ làm Quận chúa, làm Công chúa, chỉ cần nàng muốn, trẫm phong cho bọn họ bất cứ chức vị gì…”
Nỗi bất an trong lòng hắn càng lúc càng lớn.
Hắn ôm chặt lấy nàng, giọng nói run rẩy, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây rơi xuống.
“Lạc Lạc, trẫm sai rồi, trẫm sai rồi, cầu xin nàng, đừng rời xa trẫm…”
Vân Lạc Lạc đau đớn đến tột cùng, nước mắt tuôn trào.
“Nhưng… A Diệu, ta đau quá…”
“Ta thật sự rất đau…”
Tim nàng đau đớn, thân thể nàng đau đớn, linh hồn nàng cũng đau đớn.
Nàng đau đến mức không thể tiếp tục được nữa.
Trong đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng của Tiêu Diêu.
Bàn tay nhỏ bé đẫm máu của thiếu nữ vô lực rơi xuống.
Vân Lạc Lạc chậm rãi trút hơi thở cuối cùng.
Linh hồn nàng thoát khỏi thân xác, phiêu dạt giữa trời tuyết, nàng nghe thấy tiếng Tiêu Diêu gào thét gọi tên nàng, như một con thú bị giam cầm tuyệt vọng.
Trong đầu nàng vang lên giọng nói băng lãnh của hệ thống:
[Chúc mừng ký chủ, dùng cái chết để tôn vinh ánh trăng, bóng tối vĩnh hằng sẽ khiến ánh trăng của ký chủ là bất diệt.]
Vân Lạc Lạc quay đầu lại, nhìn thiếu niên thiên tử ôm lấy Hoàng hậu mà khóc thảm trong tuyến lần cuối cùng.
Nàng hoang mang quay người đi: “Hệ thống, chúng ta đến thế giới tiếp theo thôi.”
–
Cứ như vậy, Vân Lạc Lạc xuyên qua chín thế giới, trở thành bạch nguyệt quang của chín vị bạo quân.
Chín thế giới ấy, khởi đầu đều mỹ lệ vô ngần.
Nhưng kết cục lại vô cùng bi thảm.
Nàng cứ không ngừng bị phản bội, bị tổn thương, bị ruồng bỏ, bị đẩy xuống vực sâu không đáy.
Ban đầu, Vân Lạc Lạc vẫn còn biết đau.
Nhưng về sau, lòng nàng đã lặng như nước, thế gian trước mắt chỉ còn là khoảng trống mênh mông.
Chín thế giới trôi qua, nàng hoàn thành chín nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, được Cục Quản lý Thời Không ban tặng danh hiệu “Chuyên gia bạch nguyệt quang của bạo quân”, nhận được vô số tài phú cùng chín trăm năm tuổi thọ, trở thành huyền thoại.
Sau khi trở về thế giới chính, Vân Lạc Lạc mua một hòn đảo tư nhân, tránh xa thế tục, an nhiên dưỡng lão.
Cuối cùng, nàng đã buông tha cho chính mình.
Nhưng tử thần lại không buông tha nàng.
Đêm đông hôm đó, nàng vừa quàng một chiếc khăn len đỏ tự đan lên người tuyết vừa mới xây xong, còn chưa kịp buộc chặt thì đã nghe thấy tiếng sóng biển dâng trào.
Nàng quay đầu lại, dưới bầu trời trăng sáng, mặt biển đột nhiên dấy lên cơn sóng thần cao hàng trăm trượng, như ngọn triều diệt thế cuộn trào về phía đảo.
Cơn sóng thần này đến vô cùng đột ngột, ngay cả cơ quan khí tượng cũng không có dự báo.
Vân Lạc Lạc biết, lần này nàng không thể thoát.
Nàng quay đầu lại, bình thản buộc chặt chiếc khăn lên người tuyết.
“Thật không cam tâm mà…”
Tiếng sóng gầm gào ngày một gần.
Khi cơn sóng khổng lồ chuẩn bị nhấn chìm nàng.
Vân Lạc Lạc ôm chặt lấy người tuyết nhỏ của mình.
Thế nhưng, cơn đau trong tưởng tượng lại không hề ập đến.
Âm thanh của sóng thần bên tai, bỗng dưng biến mất.
–
Vân Lạc Lạc mở mắt giữa trời băng tuyết.
Trước mắt nàng là tường son ngói vàng, mái hiên cong vυ't, cung điện nguy nga phủ đầy sương tuyết. Đây là hoàng cung nước Đại Tề.
Nàng mặc cung trang hải đường, khoác áo lông hồ ly trắng, tay giấu trong lò sưởi ấm, bước theo sau Dụ Tư Tịch.
Một đoàn người chậm rãi đi trên con đường phủ đầy tuyết trong cung.
Phía trước bỗng vang lên tiếng chửi rủa độc ác và hung hãn.
"Đừng tưởng hôm nay được Thái phó khen ngợi vài câu thì có thể đấu với ta! Ngươi chẳng qua chỉ là con trai của một tội phi! Cho dù hôm nay ta có đánh chết ngươi ở đây, phụ hoàng cũng chẳng trách ta đâu! Ai bảo mẫu phi ngươi là kẻ mưu phản chứ!"
Vân Lạc Lạc ngước mắt lên thì thấy một hoàng tử áo gấm đai ngọc đang dẫn theo đám thái giám nhỏ, vây quanh một thiếu niên quần áo rách nát mà đánh đập túi bụi.
Thiếu niên đó gầy như que củi, áo mỏng manh, bị đánh đến mức không thể đứng dậy nổi.
Dụ Tư Tịch ngoảnh đầu lại, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nước trong cung sâu lắm, cô nương chớ quản chuyện không đâu."
Vân Lạc Lạc mỉm cười: "Đa tạ cô cô nhắc nhở."
Cảnh tượng này... chẳng phải chính là cảnh tượng ngày đầu tiên nàng gặp Tiêu Diêu ở kiếp trước sao?
Nhưng vì sao thời gian lại quay ngược trở lại thế này?
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đầu cô.
[Nhiệm vụ của cô là làm tổn thương bạo quân đến tận tan nát cõi lòng.]
[Đối tượng: Tiêu Diêu.]
Vân Lạc Lạc nhìn về phía thiếu niên đang co ro trên mặt đất, bị đánh đến không ngóc đầu lên được.
Giọng nói kia như ma quỷ thì thầm bên tai cô.
[Cô phải tổn thương hắn, hành hạ hắn, sỉ nhục hắn, chọc giận hắn, làm đau hắn, giẫm đạp hắn, hủy diệt hắn…]
[Khiến trái tim đầy vết thương của hắn…]
[Vì cô, mãi mãi không thể lành lại.]
–
Kiếp trước, Vân Lạc Lạc đã không ngại đắc tội Thái tử để ra tay cứu Tiêu Diêu. Nhưng cuối cùng, nàng và hắn cũng chỉ là một mối nghiệt duyên hư ảo, một giấc mộng chóng tàn. Sự tồn tại của nàng chẳng qua chỉ để làm bàn đạp cho thiên mệnh nữ Liễu Trà.
Lần này, nàng sẽ không ngốc nghếch nữa.
Vân Lạc Lạc lặng lẽ theo sau Dụ Tư Tịch hành lễ với Thái tử.
Ngay dưới chân nàng, là vị hoàng bị đày vào lãnh cung đang chìm sâu trong tuyệt vọng.
Nhưng nàng chẳng buồn liếc nhìn, chỉ bình thản bước qua.
Vân Lạc Lạc không hề hay biết khi nàng lướt ngang qua Tiêu Diêu mà không cứu hắn, bờ vai thiếu niên bỗng nhiên chấn động.
Hắn không dám tin mà ngẩng đầu lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu Vân Lạc Lạc vang lên giọng nói máy móc của hệ thống.
[Đinh! Chỉ số đau lòng của Tiêu Diêu +10!]
[Hiện tại: 10 điểm]
Hệ thống lạnh lùng mày móc chúc mừng nàng.
Trong lòng Vân Lạc Lạc dâng lên một niềm kɧoáı ©ảʍ chưa từng có.
Thì ra, tổn thương một kẻ bội bạc lại thật sự có thể mang lại niềm vui.
Nàng chậm rãi nhếch môi, nụ cười đỏ rực mê hoặc tựa đào xuân nở rộ.
Vậy thì hãy tan nát vì ta đi, Tiêu Diêu.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Diêu: Trẫm đau lòng quá.
Vân Lạc Lạc: Đáng đời.
Tiêu Diêu: Trẫm sẽ nhặt trái tim này lên, băm nhỏ làm nhân bánh, gói thành bánh bao long tâm thịt, rồi ép nàng ăn hết.
Vân Lạc Lạc: …?
Tác giả: Cảm ơn các độc giả thân quen vẫn còn ở đây! Tôi cứ tưởng ỉm hố lâu quá, mọi người đều chạy mất rồi chứ…
–
(*) "Phong thiện" (封禪) là một nghi lễ cổ đại quan trọng trong văn hóa Trung Hoa, thường được các hoàng đế thực hiện để tế trời đất, bày tỏ lòng biết ơn và khẳng định quyền lực của mình.
Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Trích Đạo Đức Kinh.
-còn tiếp-