[Xuyên Nhanh] Mười Bạo Quân Tan Nát Cõi Lòng

Chương 2.1: Bạo Quân Đáng Thương (2)

"Chỉ có bóng tối vĩnh hằng mới khiến ánh trăng bất diệt."



Liễu Trà cứu mạng Tiêu Diêu.

Tiêu Diêu đã bị Liễu Trà thu hút.

Hắn phong nàng ta làm nữ quan tam phẩm, lúc nào cũng giữ nàng ta kề cận bên mình, hai người như hình với bóng. Vân Lạc Lạc chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Diêu ngày càng gần gũi với Liễu Trà...

Nửa đêm, Vân Lạc Lạc giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, chăn mỏng lạnh lẽo, mà người đáng lẽ phải nằm bên cạnh nàng lại chẳng thấy đâu. Nàng biết, hắn lại lén đi gặp Liễu Trà rồi.

Trong cung, người ta đã bàn tán xôn xao rằng sớm muộn gì Hoàng đế cũng sẽ phế hậu vì Liễu Trà, đày Vân Lạc Lạc vào lãnh cung.

Vân Lạc Lạc ngửi thấy mùi thuốc của Liễu Trà trên người Tiêu Diêu.

Vì Liễu Trà, nàng đã tranh cãi với Tiêu Diêu không biết bao nhiêu lần.

Tiêu Diêu nói hắn chưa từng chạm vào Liễu Trà, nhưng Vân Lạc Lạc chẳng tin. Trên đời này, làm gì có con mèo nào mà không ăn vụng?

Mỗi lần Tiêu Diêu ôm lấy nàng bằng cơ thể còn vương mùi thuốc của Liễu Trà, Vân Lạc Lạc đều cảm thấy buồn nôn.

Nàng bắt đầu từ chối sự đυ.ng chạm của hắn.

Ánh mắt Tiêu Diêu nhìn nàng ngày càng lạnh lẽo.

"Trẫm cần Liễu Trà để trị bệnh, trong mắt Hoàng hậu đến một hạt cát cũng không chứa nổi sao?"

"Ta chính là không chứa nổi đấy!" Mắt Vân Lạc Lạc đỏ hoe, trừng Tiêu Diêu.

Trong mắt Tiêu Diêu, băng tuyết ngưng tụ. Thậm chí còn thấp thoáng vẻ chán ghét và thất vọng.

"Nàng thật khiến người ta ngày càng không ưa nổi."

Tim Vân Lạc Lạc như bị dao cắt, nước mắt lã chã rơi.

"Vậy thì đi tìm Liễu Trà mà bệ hạ thích đi!"

Những trận cãi vã giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu xảy ra không ngừng, lời đồn phế hậu ngày càng lan rộng, mối quan hệ giữa hai người cũng chạm đáy.

Vân Lạc Lạc hỏi hệ thống: “Thiết lập nhân vật của Tiêu Diêu vốn là thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc. Sao bây giờ hắn lại thay lòng đổi dạ yêu người khác? Rõ ràng trong nguyên tác không hề có Liễu Trà..."

Hệ thống đáp:

[Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Tiêu Diêu vốn không có tình cảm, nàng khiến hắn nảy sinh tình cảm, thì hắn cũng có thể dùng thứ tình cảm đó để yêu người khác. Hắn là nhân vật chính, tuân theo quy luật thiên đạo. Nhân vật chính không chỉ có bạch nguyệt quang, mà sau này còn có nốt chu sa, giải ngữ hoa, ý nan bình, thiên mệnh nữ…]

[Từ sau khi xuất chinh trở về, Tiêu Diêu mắc chứng đau đầu nghiêm trọng, chỉ có mùi thuốc trên người Liễu Trà mới giúp hắn giảm bớt cơn đau thấu xương.]

[Liễu Trà là thuốc giải của Tiêu Diêu.]

[Nàng ta là thiên mệnh nữ của hắn.]

"Nàng ta và Tiêu Diêu mới là một đôi trời sinh." Vân Lạc Lạc ngẩn người: "Vậy còn ta thì sao?"

Hệ thống:

[Nàng chẳng qua chỉ là bàn đạp giúp nhân vật chính sinh ra tình cảm để yêu nữ nhân đó mà thôi.]

Lời này như một thùng nước đá dội thẳng vào lòng Vân Lạc Lạc.

Vân Lạc Lạc chợt nhớ đến câu nói lạnh lùng mà Tiêu Diêu đã nói hôm nay.

"Lạc Lạc, đừng trở thành Dung Mộc Tú thứ hai."

Nàng quay đầu lại nhìn gương đồng đang phản chiếu một nữ nhân đã bị ghen tuông làm gương mặt méo mó xấu xí.

Sự tuyệt vọng trong lòng bỗng chốc được bình tĩnh thay thế.

"Hệ thống, ta quyết định không tiếp tục gia hạn sinh mệnh nữa."

Trong thế giới thật, Vân Lạc Lạc qua đời vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi. Hệ thống đã sắp xếp cho nàng một cơ thể mới, diện mạo và số mệnh đều dựa theo dữ liệu nguyên bản của nàng.

Theo thế giới này, nàng sẽ không thể sống qua hai mươi tuổi. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, nàng có thể dùng điểm tích lũy đổi lấy sinh mệnh để kéo dài tuổi thọ. Tất nhiên, nàng cũng có thể tích góp lại để dành cho cơ thể của mình trong thế giới thật.

"Nếu hoàng thượng đã vô tình, vậy thì ta sẽ rời đi."

Ban đầu, Vân Lạc Lạc muốn cùng Tiêu Diêu đi hết một đời.

Nhưng bây giờ, nàng không muốn tiếp tục nữa.

- còn tiếp -