Ngày hôm sau sau khi chuyện bán trà sữa bị Y Mĩ Hiền phá vỡ, Tạ Hoài bắt đầu chuyển sang giao đồ ăn.
Năm nay, Đại học Nam thay hiệu trưởng mới. “Quan mới nhậm chức, ba ngọn lửa” vừa lên nhậm chức, ông ta đã ra tay chỉnh đốn nội quy nhà trường.
"Đồ ăn giao tận nơi là mồ chôn của tuổi trẻ" vị hiệu trưởng mới ghét sự lười biếng và uể oải, kéo theo đó là sự căm ghét đối với việc đặt đồ ăn ngoài. Các shipper của nền tảng giao hàng đều mặc đồng phục thống nhất, vừa đến cổng trường đã bị bảo vệ chặn lại.
Nếu là cửa hàng tự giao thì cũng sẽ bị chặn kiểm tra giấy tờ vì nhìn qua tuổi tác và cách ăn mặc không giống sinh viên.
Từ ký túc xá đến cổng trường cũng không xa, thời gian đi lấy đồ ăn còn đủ để vào căng-tin ăn xong bữa rồi về. Thế nên, chỉ sau hơn một tuần khai giảng, căng-tin trong trường bắt đầu đông khách trở lại, còn các cửa hàng bên ngoài thì đìu hiu vắng vẻ. Cả sinh viên lẫn chủ quán đều than trời trách đất.
Tạ Hoài đã nhanh chóng phát hiện ra lỗ hổng trong quy định. Nội quy chỉ cấm shipper từ các nền tảng giao hàng và nhân viên của cửa hàng vào trường, chứ không hề cấm sinh viên trong trường tự giao đồ ăn.
Nhóm chat WeChat mà cậu lập ra lúc bán trà sữa chính là một tệp khách hàng cực lớn. Ngay trong ngày đầu tiên Tạ Hoài thông báo sẽ giao đồ ăn, cả nhóm đã bùng nổ. Nhưng Tạ Hoài không làm “shipper trung gian” giữa sinh viên và các quán ăn.
Khu Đại học có quá nhiều hàng quán, mà cậu chỉ có một mình bình thường còn phải huấn luyện quân sự, đi học nếu phải nhận từng đơn rồi chạy lòng vòng mua, chẳng những không lời được bao nhiêu mà còn mệt nhoài không kham nổi.
Cậu chỉ làm trung gian mua sắm tổng hợp. Tạ Hoài đã chọn lọc kỹ mấy quán cơm ngon rẻ –chất lượng trong khu đại học, mỗi bữa chỉ nhận giao một món duy nhất.
Tối hôm trước, cậu sẽ đăng thực đơn của ngày mai lên nhóm WeChat. Ai muốn ăn thì đặt trước trong nhóm, sau đó cậu sẽ liên hệ với quán, đợi đồ ăn chuẩn bị xong là đến lấy, đóng gói vào hộp giữ nhiệt, rồi chạy xe điện mang về trường.
Việc quản lý ký túc xá ở Đại học Nam khá lỏng lẻo, nam nữ vào ký túc xá của nhau là chuyện thường tình. Bất kể là nam hay nữ, Tạ Hoài đều giao đồ ăn tận đến cửa phòng ký túc, còn tiện hơn cả shipper ngoài. Mỗi đơn hàng, cậu thu bốn tệ phí giao hàng từ phía sinh viên. Còn phần chiết khấu từ các quán ăn thì Hạ Hạ không biết, cũng không hỏi.
Tối hôm trước, Chúc Tử Du đặt một phần cơm thịt nướng trong nhóm. Vừa quá trưa, cô đã bắt đầu thấy đói.
“Hạ Hạ, Tạ Hoài bao giờ giao đồ đến vậy?”
Bữa trưa của Hạ Hạ từ khi nhập học đến giờ chẳng có gì thay đổi, cô cầm bánh bao ngồi trước bàn nhai từ tốn, lạnh nhạt nói: “Chắc sắp rồi.”
Chúc Tử Du chép miệng, giọng đầy ngưỡng mộ: “Tạ Hoài cũng được phết đấy chứ, đầu óc kinh doanh ghê. Tuy mỗi bữa chỉ nhận tối đa 50 đơn, nhưng 50 đơn cũng là 200 tệ rồi đấy! Trưa tối mỗi bữa một lượt, một ngày kiếm 400 tệ cơ mà, tớ ghen tị chết mất. Hay là bọn mình cũng học cậu ấy đi giao đồ ăn kiếm tiền?”
Hạ Hạ chậm rãi nuốt miếng cuối cùng, nói: “Cậu nghĩ kiếm tiền dễ vậy à?”
“Thì dễ mà.” Chúc Tử Du đáp, “Nhìn Tạ Hoài xem, trông cậu ấy có mệt không? Một chút cũng không thấy mệt.”
“Chỉ cần chạy tới lui giao đồ ăn thôi mà, tớ cũng làm được, coi như giảm cân luôn.”
“Cậu chỉ nhìn thấy những gì người ta để cậu thấy.” Hạ Hạ nói. “Còn những gì cậu chưa thấy thì sao? Cậu muốn giao đồ ăn, vậy cậu biết chạy xe điện không? Cậu có thể tạo mối quan hệ tốt với các quán ăn để họ làm nhanh cho cậu, rồi mỗi hộp còn chia hoa hồng cho cậu? Cậu có thể khiến bảo vệ linh động cho cậu vào trường giao hàng?”
“Điều quan trọng nhất là…” Hạ Hạ ăn xong bánh bao, dùng giấy lau miệng, “...tại sao cậu lại nghĩ Tạ Hoài không mệt?”
“Nắng ở Nam Thành gay gắt thế, chạy xe điện khắp nơi mà không bôi kem chống nắng chắc? Mà với tính cậu thì phải bôi cả người đến hết lọ mới chịu. Kem chống nắng của cậu hơn ba trăm, giao một ngày đồ ăn cũng chỉ đủ mua lại tuýp đó thôi.”
Chúc Tử Du: “…”
Hạ Hạ không phải đang cố đả kích Chúc Tử Du. Tối hôm trước, cô đi dạo quanh phố đi bộ ở khu Đại học, định thử tìm một công việc làm thêm. Phố đi bộ về đêm sáng rực ánh đèn, cuối hè, muỗi bay quanh những bàn ghế nhựa và thùng rác.
Cô đi loanh quanh không mục đích, và ở một góc sáng mờ bên ngoài cửa tiệm, cô nhìn thấy Tạ Hoài. Tạ Hoài đang ngồi ở bộ bàn ghế nhựa trước quán nướng, nở nụ cười tinh nghịch trò chuyện cùng chủ quán.
Khuôn mặt điển trai, ngang tàng của cậu in dưới làn khói dầu bốc lên từ lò nướng, vừa mờ vừa bóng nhẫy. Dù cười nói lấy lòng, nhưng vẫn rất thoải mái và chân thành, không hề có chút luồn cúi hay hèn mọn nào.
Đêm đó, Hạ Hạ chẳng tìm được gì, khi quay lại cổng trường thì lại nhìn thấy cậu một lần nữa.
Tạ Hoài ngồi xổm trước cửa phòng bảo vệ, vừa trò chuyện vừa đùa giỡn với bác bảo vệ. Bác bảo vệ hút điếu thuốc do cậu đưa, từng vòng khói trắng cuồn cuộn bay ra từ miệng.
Tạ Hoài không hút thuốc, tay cầm lon coca, vừa hờ hững vừa vô tư chào Hạ Hạ một tiếng.
“…Cậu không thể sao chép lại Tạ Hoài được đâu. Dù cậu có chịu khó cỡ nào, thì khách hàng của cậu lấy ở đâu? Muốn giao đồ ăn, trước hết cậu xây cho được một group WeChat vài trăm người đi rồi nói chuyện tiếp.” Hạ Hạ không chút nể nang, một câu đập tan giấc mộng của Chúc Tử Du, “Đừng nói cậu, cả Đại học Nam này cũng không có người thứ hai như cậu ấy.”
Chúc Tử Du chớp mắt: “Cậu chẳng phải đang giúp Tạ Hoài ghi đơn đặt hàng sao? Hay là bọn mình cướp khách của cậu ấy đi?”
Hạ Hạ trừng mắt nhìn cô: “Đừng đùa kiểu đó.”
Hôm cô bị ngất xỉu, Tạ Hoài nhờ cô giúp quản lý đơn hàng trong nhóm chat. Ai đặt mấy phần? Ở ký túc xá nào, tầng mấy? Từng chi tiết nhỏ nhặt đều phải ghi lại rõ ràng, viết tay ra giấy rồi giao lại cho cậu.
Mỗi ngày cậu trả cô hai mươi tệ, nhưng với lượng công việc đó, số tiền ấy rõ ràng là quá nhiều. Có thể là vì thương hại, có thể vì buồn chán, cũng có thể chỉ là hành động nhất thời xuất phát từ lòng tốt. Hạ Hạ không hỏi, cũng không ngốc đến mức từ chối một cơ hội kiếm tiền.
Miệng thì không nói, nhưng trong lòng cô hiểu rõ. Tạ Hoài đã giúp cô. Dù là vì lý do gì đi nữa, thì giúp là giúp.
Cửa ký túc xá mở toang, Tạ Hoài đứng ngoài cửa gõ cửa lấy lệ: “Cơm của ai đây?”
Chúc Tử Du giơ tay: “Của tớ.”
Hôm nay Tạ Hoài mặc áo ba lỗ màu đen, dáng người thiếu niên với vai rộng eo thon nổi bật hẳn lên. Cậu gầy nhưng không yếu, hai cánh tay trần lộ rõ những đường cơ bắp nổi khẽ, đẹp mắt.
Giữa cái nắng gắt buổi trưa, cậu đã leo lên xuống cầu thang hơn chục lần, mồ hôi thấm ướt vạt áo trước ngực, hai bên tóc mai cũng rịn đầy mồ hôi, nhỏ xuống từ thái dương lăn dài xuống cổ.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi, đã thấy gợi cảm chết người.
Tạ Hoài đưa đồ ăn cho Chúc Tử Du, sau đó bước đến trước mặt Hạ Hạ: “Nóng quá, cho xin ngụm nước đi.”
Hạ Hạ đưa cốc của mình cho cậu. Tạ Hoài uống liền mấy ngụm cạn sạch.
Anh lau nước đọng nơi khóe môi: “Tôi uống trực tiếp rồi đấy, cô nhớ rửa lại nhé.”
Hạ Hạ nói: “Không cần.”
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua đầu gối của cậu: “Chân anh đỡ chưa?”
Tạ Hoài khẽ ừ một tiếng: “Vẫn còn hơi đau, nhưng không sao đâu.”
Cậu vừa quay người định đi ra ngoài thì Triệu Sam Kỳ gọi lại: “Đợi đã.”
Khuôn mặt thanh tú của cô ửng hồng, tay cầm túi rác từ trong thùng rác buộc lại: “Tạ Hoài, cậu tiện thể mang rác giúp tớ xuống dưới được không?”
Tạ Hoài nhìn cô một cái, đưa tay nhận lấy túi rác.
Thái Vân cũng tranh thủ góp vui, ném một lõi táo vào túi rác: “Cảm ơn nhé.”
Sau khi Tạ Hoài đi ra ngoài, Thái Vân cười với Triệu Sam Kỳ: “Tớ bảo rồi mà, cậu nhờ chắc chắn cậu ấy sẽ giúp.”
Giọng cô ta có chút khinh khỉnh: “Cậu ta bán cái này cái kia, nhìn là biết đang túng tiền. Ngày nào cũng mang đôi giày đắt tiền ra vẻ, ai biết là thật hay giả? Cậu chỉ cần nói với cậu ta một câu thôi, cậu ta đã sẵn sàng liếʍ gót cho cậu rồi, xách rác giúp thì nhằm nhò gì...”
Hạ Hạ: “…”